Có giấy phép buôn bán rồi, đương nhiên nên vô cùng náo nhiệt mà mở quầy bán quà vặt lên, nhưng mà vừa lúc đơn vị sắp xếp Diệp Thụy Niên đi Quảng Châu công tác, chuyện mở tiệm chỉ có thể giao cho Diệp Tuệ sắp xếp.
Diệp Thụy Niên không có nửa phần không bằng lòng, ông đã trông chuyến đi Quảng Châu này rất lâu rồi, lúc đi không chỉ có mang theo tất cả tích góp của trong nhà, mà ngay cả tiền của Diệp Tuệ cũng mượn luôn.
Diệp Tuệ cũng không ngăn cản ba, nếu thật muốn mở tiệm nhỏ, thì vẫn là cần không ít hàng, chỉ có thể cầu nguyện lần xuất hành này thuận thuận lợi lợi.
Diệp Tuệ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đi đặt làm một cái bảng hiệu, tên được đặt rất giản dị, gọi là "Cửa hàng tiện lợi Huệ Dân".
Diệp Thụy Niên cảm thấy tên này hay, bởi vì trong tên có chữ hài âm với tên Diệp Tuệ*.
Cửa hàng tiện lợi là Diệp Tuệ đặt, bên trong cất giấu một chút dã tâm nho nhỏ của cô, nghĩ đến tương lai có lẽ có thể mở rộng cửa hàng này ra, mở thành hình thức cửa hàng tiện lợi theo chuỗi.
*: hài âm là đọc gần giống nhau, chữ Huệ với chữ Tuệ ở bên trung đọc khá giống nhau.
Diệp Tuệ với Doãn Văn và Doãn Võ tốn 2 buổi tối để phân loại sửa sang lại cho tốt tất cả hàng hóa, sau đó dùng giấy vụn viết tên lên dán trên tủ thủy tinh, minh mã yết giá, miễn cho phiền não trả giá.
Doãn Văn ghé vào cạnh bàn nhìn Diệp Tuệ viết bảng giá, hỏi: "Chị, bọn em cũng phải đến trường, vậy thì tiệm cũng chỉ có thể mở giữa trưa với buổi tối thôi sao?"
Diệp Tuệ thuận miệng đáp: "À không, ban ngày cũng mở."
"Vậy ai đến coi tiệm?" Cặp song sinh đều không thể hiểu được, "Không phải ba phải lái xe sao?"
Diệp Tuệ nói: "Quay đầu lại chị đi tìm dì Lưu đến hỗ trợ coi tiệm."
"A, để dì Lưu đến coi tiệm?" Doãn Văn một bộ dáng khó có thể tin, "Không quá thích hợp đi, em cảm thấy kỳ kỳ."
Diệp Tuệ lườm cậu một cái: "Chẳng lẽ em không đi học, về nhà mở tiệm?"
"Tốt, tốt.
"Doãn Văn gật mạnh đầu, vẻ mặt hưng phấn, đây đúng ý cậu, bán đồ chơi thật vui, còn không cần đi học. Diệp Tuệ thưởng cho cậu một nắm xôi:"Nghĩ đẹp lắm!"
Doãn Văn ôm đầu nói: "Vậy thì dì Lưu thu tiền sẽ cho chúng ta sao? Dì ấy sẽ không tham ô à?"
"Đương nhiên sẽ không tham ô, em cho là ai cũng chỉ muốn chiếm hời nhỏ như em hả. Em bớt quan tâm đi, an tâm đi học của em đi." Diệp Tuệ quyết định muốn chính thức bàn bạc với dì Lưu chuyện này một chút.
Sáng sớm hôm say, lúc đi học, từ xa xa Diệp Tuệ trông thấy Lưu Hiền Anh gánh đòn gánh đi ở đằng trước, cô đang chuẩn bị đi qua đó nói với dì ấy.
Lúc này một người đàn ông đón mặt đi lại, ngăn trước mặt Lưu Hiền Anh, Lưu Hiền Anh gánh lấy đòn gánh tựa hồ muốn vòng qua đối phương, lại bị đối phương cố ý chặn.
Diệp Tuệ cưỡi xe vèo một phát vọt lên: "Dì Lưu!"
Cô nhìn gã đàn ông chặn trước dì Lưu, còn không phải gã Vương mặt rỗ kia, cô hung dữ nói,
"Chó khôn không cản đường! Tránh ra!"
Vương mặt rỗ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tuệ, nói: "Mày mắng ai đó? Tao mua đồ với cô ta, cô ta chính là đi ra bán, tao trả tiền, chẳng lẽ cô ta không bán sao?
"Lời này nói đến rất khó nghe, Lưu Hiền Anh tức giận đến đỏ cả mặt, thả gánh xuống chuẩn bị rút đòn gánh ra quất gã. Động tác của Diệp Tuệ còn lưu loát hơn bà, nhảy xuống khỏi xe, chạy đến cửa nhà một hộ ở ven đường cầm một cái sào trúc lên liền quất qua Vương mặt rỗ:"Lớn lên như hình người, nói chuyện lại như phun phân, thối không thể ngửi nổi.
Dì Lưu, con thay dì quất chết gã!"
Vương mặt rỗ thấy cô nói quất liền quất, nhanh chóng né sang bên cạnh: "Không phải cô ta bán bánh sao? Tao đến mua bánh."
Lưu Hiền Anh phun một cái trên đất:
"Cút! Không bán cho mày!"
"Bảo mày cút có nghe chưa hả!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!