Buổi sáng, Lâm Thu Úc phát hiện đôi mắt mẹ Lâm lại sưng lên. Nghĩ thầm chẳng lẽ triển lãm tranh quá thành công nên hưng phấn ngủ không được? Chào hỏi cha mẹ, cậu cơm nước xong xuôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Khi nào về?" Mẹ Lâm đứng trước mặt Lâm Thu Úc giúp cậu sửa sang lại cổ áo.
Lâm Thu Úc cười nói: "Mẹ, con còn chưa đi đâu, mẹ đã bắt đầu hỏi thời gian về."
"Con có một mình, mẹ sợ con không biết chăm sóc bản thân, còn không cho dì Vương đi theo." Năm đó dì Vương theo bọn họ cùng tới Bình Thành, dì Vương do Đường gia mời đến, người đáng tin cậy làm việc lại nhanh nhẹn.
"Dì Vương chăm sóc con, cha mẹ làm sao bây giờ? Hơn nữa con lớn như vậy rồi, cha mẹ không cần lo lắng." Lâm Thu Úc cười với cha mẹ.
Tuy bản thân là người ở một mình thì sẽ gọi cơm hộp, nhưng đó là khoảng thời gian trước đây, bây giờ cậu toàn đến nhà Cố Quy Đồng ăn. Cố Quy Đồng biết rõ khẩu vị của cậu, có thể nấu đồ ăn hợp ý cậu nhất. Nghĩ đến người oai phong một cõi ở công ty nấu ăn cho mình, trong lòng Lâm Thu Úc vẫn thoả mãn không thôi.
"Phải biết chăm sóc bản thân, ở bên ngoài không vui thì về nhà, biết chưa?" Cha Lâm nãy giờ không nói chuyện nhìn Lâm Thu Úc lên xe không nhịn được mà mở miệng.
Lâm Thu Úc năm nay hiện đang là nghiên cứu sinh văn học cổ Trung Quốc, vì giáo sư có việc phải ra nước ngoài, dứt khoát cho bọn họ nghỉ. Những người khác thấy giáo sư hào phóng như vậy thì ngạc nhiên, cậu biết tính tình giáo sư, cũng không khỏi kinh ngạc.
"Thu Úc!" Mấy bạn học đã đến đông đủ, một nữ sinh tóc ngắn phất tay với cậu.
Lâm Thu Úc đến chỗ ngồi của mình, nữ sinh tóc ngắn ngồi bên cạnh cậu.
Cô sờ đầu mình, nói: "Cậu chia tay với Triệu Kình Túc rồi à?"
Cô là một trong số ít bạn của Lâm Thu Úc, gia cảnh như nhau, cùng chuyên ngành, cha mẹ là người hiểu biết, đương nhiên thân hơn so với người khác một chút. Nhưng Lâm Thu Úc nhìn qua cảm thấy không phải người có thể an tĩnh nghiên cứu văn học.
"Ừ." Thấp giọng trả lời, Lâm Thu Úc không nói nữa.
Không phải người trường này, nhưng năm học trước, hình như Lâm Thu Úc từng nói chuyện yêu đương một lần hồi ở khoa chính quy.
Tuy cô thân với Lâm Thu Úc hơn những người khác một chút, nhưng không so được với Chu Lam. Nên khi biết Lâm Thu Úc nói chuyện yêu đương với đàn ông, lòng hiếu kỳ lập tức bùng nổ.
Thấy cậu không muốn nói nhiều, cô vẫn nói thẳng tiếng lòng: "Chia tay cũng tốt, tớ thấy hai người không hợp nhau." Thấy giáo sư vào lập tức ngậm miệng.
Triệu Kình Túc rất ưu tú, nhưng hắn quá bình thường, cả khuôn mặt chỉ được một đôi mắt là nổi bật. Là một nhan cẩu, đúng là không ai có thể xứng đôi với Lâm Thu Úc. Ừm…… Hình như có một người, vị kia nhà Cố gia. Nếu Lâm Thu Úc thích, nói không chừng hai người đã sớm ở bên nhau.
Dù sao vị nhà họ Cố kia nổi tiếng thương Lâm Thu Úc… Từ từ, đột nhiên cảm thấy đôi mắt Triệu Kình Túc rất giống vị kia!
Liếc mắt ngắm người bên cạnh, cảm giác mình vừa biết được điều gì đó.
Một lúc sau giáo sư mới đến, đột nhiên đưa ra một đống nhiệm vụ. Mấy người mờ mịt không hiểu nhưng vẫn vội đi làm.
Lâm Thu Úc mượn một đống sách trong thư viện, chuẩn bị tra tài liệu dự phòng. Khi xuống cầu thang một sinh viên hấp tấp xông từ dưới lên, "Rầm" một tiếng rơi toàn bộ sách. Cậu đứng không vững, nên ngã sang bên cạnh.
Đột nhiên phía sau có người kéo cậu, lúc này mới tránh được việc phát sinh sự cố.
Sinh viên va vào người vội nhặt sách lên, xin lỗi Lâm Thu Úc. Sau khi không có việc gì, sinh viên mới đi. Lúc này Lâm Thu Úc mới quay đầu xem người đỡ mình là ai, muốn nhìn rõ để cảm ơn nhưng khi thấy hắn cậu lại ngây người.
"Sao vậy?" Triệu Kình Túc phất tay trước mặt Lâm Thu Úc.
Lâm Thu Úc lấy lại tinh thần: "Vừa nãy cảm ơn anh!"
"Vậy mời anh ăn cơm đi." Triệu Kình Túc không nhịn được muốn trêu chọc Lâm Thu Úc, dù sao cũng là lần đầu tiên thích một người như vậy.
Triệu Kình Túc không phải yêu đương lần đầu, còn lão luyện hơn cả người khác. Lúc phát hiện Lâm Thu Úc thích người khác lập tức chia tay, chỉ là hôm đó thấy Lâm Thu Úc với người cậu thích ở nhà hàng lại cảm thấy thú vị. Muốn biết tại sao hai người rõ ràng là thích nhau nhưng không nhìn thấy tâm ý của đối phương.
Lâm Thu Úc từng hẹn hò hai lần, sau khi chia tay cũng không liên lạc. Lần đầu y đụng phải tình huống này không khỏi có chút ngây người.
"Không keo kiệt vậy chứ, tốt xấu gì cũng là đàn anh của em, còn là người tiền nhiệm. Mời ăn một bữa cũng không quá phận ha."
Lâm Thu Úc chậm rì rì nói: "Là anh muốn chia tay trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!