Chương 6: (Vô Đề)

Người được mời đã đến gần đủ, mẹ Lâm và Chu Lam cũng vào. Rất nhanh mọi người đã tụ tập ở trung tâm triển lãm bàn luận về bức tranh, hai người Lâm Thu Úc đứng bên ngoài đám đông, Cố Quy Đồng vóc dáng cao phát hiện trên mặt mẹ Lâm không hề có một chút vui vẻ dễ như trở bàn tay.

Người được mời tới triển lãm tranh đa phần là nhân vật nổi tiếng trong giới họa sĩ hoặc là người yêu thích phương diện này, mọi người tuy vây ở một chỗ xem bức tranh này, nhưng theo bản năng không chen chúc gây tắc nghẽn đường đi, cho nên Chu Lam dễ dàng chui vào từ trong đám người.

"Làm sao vậy?" Lâm Thu Úc vừa mới đi đến trước mặt hội Chu Lam, hỏi.

Chu Lam nhún nhún vai, nói: "Dì Lâm muốn tớ đến chỗ hai người." Dừng một chút lại xoay người lưu luyến nhìn bức họa cách đó không xa, "DÌ Lâm thật quá lợi hại, thật ra tớ rất muốn đi nghe dì Lâm giải thích."

"Vậy cậu đi đi." Lâm Thu Úc khó hiểu.

Chu Lam suy sụp: "Cậu nhìn xem người vây quanh dì Lâm là ai, loại cá con như tớ ở đó làm gì?" Cô nhìn mấy đại sư người này lại cao lãnh hơn người kia chân cũng mềm.

Triển lãm tranh có vài người do mẹ Lâm đặc biệt mời đến, giữa trưa muốn ăn cơm cùng bọn họ, bàn chuyện. Chuyện ăn cơm hôm qua Cố Quy Đồng nhận làm, buổi tối đã giúp bọn cậu đặt chỗ ở nhà hàng, người khác đều tản ra xem tranh khác. Mẹ Lâm vừa đi vừa nói chuyện với các đại sư.

Chu Lam ở bên này cũng ngốc không được, ngoại trừ bức dì Lâm vẽ ở trung tâm chưa xem, mấy bức tranh lồng kính khác đã xem trước. Nhưng cô không ngờ dì Lâm trong giới hội họa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, trừ một ít nghe danh mà đến, lấy đại một người ra cũng không phải cô muốn gọi một tiếng đại sư là được, càng miễn bàn vị bên cạnh dì Lâm là người chỉ cần dậm chân cũng có thể làm rung chuyển giới hội họa.

Bọn người tản đi, Lâm Thu Úc mới chậm rãi tới gần bức tranh kia.

Vừa thấy bức tranh sắc thái tuyệt vọng mãnh liệt xông tới, cho dù xem lại một lần, tim Lâm Thu Úc vẫn kìm không được mà nhảy lên. Chỉ có thể chậm rãi dời tầm mắt đến phần ánh sáng, hy vọng mới dần lan ra.

Cố Quy Đồng nhìn bức tranh như suy nghĩ điều gì.

"Tiểu Úc," Cố Quy Đồng nhẹ nhàng vu. ốt ve bàn tay thon dài trong tay, tựa như lơ đãng hỏi: "Tối hôm qua không thấy chú, chú không tới cùng dì Lâm sao?"

Vừa nhắc đến, cảm giác quái dị của Lâm Thu Úc cũng xuất hiện, "Mẹ nói cha đi công tác, công ty có việc bận. Nhưng ngày trước chưa từng đi công tác một tuần không về."

Công ty Lâm gia gần đây căn bản không có bất cứ hạng mục gì, cũng chỉ có Tiểu Úc không quan tâm chuyện này mới bị lừa. Cố Quy Đồng không lo lắng hội dì Lâm sẽ làm chuyện gì bất lợi với Tiểu Úc, dù sao Lâm gia yêu thương Lâm Thu Úc rõ như ban ngày. Nhưng hắn không hy vọng có bất cứ tai hoạ ngầm gì.

Xem ra trước khi Tiểu Úc tới Bình Thành đã xảy ra cái gì đó, có lẽ liên quan đến việc hồi nhỏ Lâm Thu Úc hay gặp ác mộng. Phải kêu Hứa Bân hành động nhanh lên, Cố Quy Đồng nghĩ.

Đến giữa trưa, mẹ Lâm dẫn Chu Lam đi nhà ăn. Trước khi đi kéo Lâm Thu Úc nhìn một hồi lâu mới để Cố Quy Đồng đưa cậu đi, Cố Quy Đồng cảm thấy cái từ "Xem trọng" này có ý vị sâu xa.

"Muốn ăn cái gì?" Cố Quy Đồng dựa vào ghế lái quay đầu hỏi Lâm Thu Úc.

"Anh Quy Đồng làm!" Lâm Thu Úc không chút do dự nói.

Cố Quy Đồng cười đồng ý, mi tâm lạnh lùng cũng giãn ra. Quay xe về hướng tiểu khu Ninh Hóa, trên đường gọi điện dặn bảo mẫu mua đồ ăn về.

Lâm Thu Úc vừa vào cửa đã ném giày văng ra, nhào lên sô pha. Cố Quy Đồng khom lưng nhặt giày của cậu lên cất đi, mở điều hòa, lấy nước ép trái cây trong tủ lạnh, hôm qua nhà không chuẩn bị nước trái cây.

"Cảm ơn anh Quy Đồng." Lâm Thu Úc ngồi dậy từ trên sô pha nhận lấy nước trái cây.

Cố Quy Đồng thuận tay mở TV cho cậu xem, sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Lâm Thu Úc, nói: "Anh đi nấu cơm, em chờ ở đây."

Không đến nửa giờ, Lâm Thu Úc đã thấy chán, lặng lẽ vào phòng bếp.

Dù người đàn ông này mặc tạp dề, khí chất vẫn lãnh đạm như cũ, bóng dáng cao lớn trong phòng bếp không có chút nào không hợp. Đầu ngón chân Lâm Thu Úc trong dép lê mềm như bông giật giật, cậu muốn ôm hắn từ phía sau!

"Anh Quy Đồng."

Nghe thấy âm thanh ngọt mềm, Cố Quy Đồng theo bản năng xoay người, trên mặt mang theo ý cười, "Đói bụng sao?"

Lâm Thu Úc lắc đầu, anh Quy Đồng là con trai độc nhất Cố gia, lại không thích con trai giống cậu. Tưởng tượng sau này mình phải gọi người phụ nữ khác là chị dâu, Lâm Thu Úc cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.

Lau tay sạch sẽ, Cố Quy Đồng mới tiến lên. Nhẹ nhàng dán lên má phải Lâm Thu Úc, nói: "Đợi chút, phòng bếp mùi nồng, em ra ngoài trước đi."

"Vâng." Ngoan ngoãn đồng ý, Lâm Thu Úc xoay người rời khỏi phòng bếp.

Trong lúc mẹ Lâm gọi điện thoại hỏi Lâm Thu Úc ở đâu, trong điện thoại dì Lâm muốn giấu cảm giác nôn nóng khẩn trương lại không che được, Cố Quy Đồng coi như không phát hiện, chỉ để Lâm Thu Úc ở đối diện lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!