Chương 4: (Vô Đề)

Mọi người đều biết, Lâm gia ở Bình Thành có địa vị đặc thù. Bàn về tài, vơ đại ở Bình Thành là có một đống; nói về thế, Lâm gia ở Hải Thị có chút tiếng tăm, ở Bình Thành chỉ là thương nhân bình thường. Nhưng quan hệ của Lâm gia với Cố gia rất tốt, được đỉnh cấp thế gia Bình Thành che chở, ai dám chọc.

Ghen ghét sao? Đương nhiên, dựa vào cái gì mà Lâm gia lại được Cố gia coi trọng?

Nhưng hai mươi năm, dù không có Cố gia thì cũng đủ cho thế lực bình thường chen vào Bình Thành, huống chi còn có Cố gia nâng đỡ. Rất nhiều người đã dẹp bỏ hiềm khích, quan hệ hiện tại với Lâm gia cũng không tồi.

Lần này Lâm phu nhân muốn tổ chức triển lãm tranh, vài người ở Bình Thành cũng ngo ngoe rục rịch, cho rằng Lâm gia muốn ra chiêu lớn, muốn hưởng ké một phần. Nhưng bọn họ không biết, Lâm gia chỉ muốn cởi bỏ khúc mắc của Lâm phu nhân mà thôi.

"Dì Lâm, tất cả tranh trong triển lãm tranh lần này đều do dì vẽ sao?"

Chu Lam hộ tống mẹ Lâm và Lâm Thu Úc tới xem nơi tổ chức triển lãm tranh, không gian rất lớn, có thể để rất nhiều tranh. Nhưng Tiểu Úc nói chưa từng nhìn thấy dì Lâm vẽ tranh, hai người bọn họ đều rất muốn xem tranh mẹ Lâm vẽ ngày trước.

Mẹ Lâm mặc một bộ sườn xám màu lam, đứng ở đó cười dịu dàng động lòng người:

"Phải, dù sao mấy năm nay rồi mới cầm bút. Sợ người rành nghề nhìn vào chê cười."

"Mẹ, tranh mẹ vẽ đâu? Con muốn xem."

Có thể do di truyền, tuy rằng Lâm Thu Úc không học vẽ, nhưng vẫn tương đối có mắt nhìn trong phương diện thưởng thức, nếu không Chu Lam cũng không ở lại nhà cậu, muốn cậu bình phẩm.

Nhìn con trai lôi kéo mình bày trò làm nũng, lòng Đường Thường đau xót, mất tự nhiên xoay đầu, nói:

"Tranh ngày trước bị cháy, sau này dứt khoát không vẽ nữa."

"Cháy? Mẹ, con đây phải xem tranh mẹ vẽ bây giờ thật tốt. Mau đưa con xem!"

Lâm Thu Úc tưởng không cẩn thận mới bị cháy, sợ mẹ cậu thương tâm, lập tức nói sang chuyện khác.

Đường Thường nhấn nhấn cái trán con trai nhà mình, giận dỗi nói:

"Con đó nha, tính khí giống hệt lúc nhỏ. Con xem Quy Đồng lúc nào cũng chín chắn bình tĩnh đi."

Bị nói, Lâm Thu Úc cũng không giận, ngược lại rất vui vẻ.

"Anh Quy Đồng vốn dĩ rất lợi hại!"

Mặt đầu tự hào.

Mẹ Lâm gật đầu:

"Đúng đúng đúng, anh Quy Đồng của con lợi hại nhất."

Ba người vừa đi vừa nhìn, có công nhân bên cạnh bức tranh, Chu Lam vội vàng tiến lên xem.

Màu sắc táo bạo, đường nét lão luyện. Chu Lam vừa thấy đã không dứt ra được, cắm rễ ở đó. Lâm Thu Úc thấy Chu Lam đứng ngốc bên kia, cười cười, lôi kéo mẹ Lâm đi chỗ khác.

"Mẹ, đây là tranh mẹ vẽ mấy năm gần đây sao?"

Chỉ vào tranh trên tường, Lâm Thu Úc hỏi.

"Ừ, Tiểu Úc cũng lớn rồi, mẹ ở nhà nhàm chán cũng vẽ không ít."

Đường Thường ôn nhu cười:

"Nhưng lúc bắt đầu vẽ có chút lạ tay."

Chu Lam bên kia chạy qua, nghe thấy lời này, kích động nói:

"Dì Lâm nào có lạ tay, dì Lâm dì nhận con làm đồ đệ đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!