Chương 3: (Vô Đề)

Mẹ Lâm là mỹ nhân nổi tiếng của Bình Thành, khí chất hồn nhiên thiên thành, mấy phu nhân khác không so được, dù sao bà cũng là một họa sĩ nổi tiếng.

"Tiểu Úc, con lại gầy đi rồi!"

Mẹ Lâm đau lòng lôi Lâm Thu Úc nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy con trai không có mình ở bên phải chịu uất ức.

"Mẹ, không có, con vẫn còn rất nặng."

Lâm Thu Úc sớm đã quen cách cư xử của mẹ Lâm từ lâu, từ nhỏ đã cưng chiều cậu, yêu cầu gì cũng có thể đồng ý. Nếu không phải bản thân cậu không có hứng thú, có lẽ cậu đã bị sủng thành phú nhị đại kiêu ngạo đáng ghét.

"Mấy ngày nữa về nhà nhờ dì Vương nấu canh bồi bổ cơ thể cho con."

Mẹ Lâm không tin:

"Tiểu Úc, gần một tuần ba chưa gặp con, ngày nào ở nhà cũng nhắc."

"Con biết, không phải mẹ muốn mua quần áo sao? Chúng ta đi xem đi."

Mẹ Lâm nhìn thoáng qua con trai đang đi phía trước, ánh mắt có chút khó hiểu, khi Lâm Thu Úc quay đầu lại nhìn bà, bà lại nở nụ cười dịu dàng.

Lâm Thu Úc kỳ quái mà cầm quần áo mẹ Lâm đưa cho:

"Mẹ, không phải mẹ muốn mua quần áo sao?"

"Quần áo của mẹ đặt từ lâu rồi. Hôm nay mẹ chỉ muốn mua quần áo cho con, lâu rồi mẹ chưa mua quần áo cho con kìa."

Mẹ Lâm oán giận nói.

"A, vậy con đi xem thử."

Mấy năm nay không chỉ riêng mẹ Lâm không mua quần áo cho cậu, ngay cả chính cậu cũng không mua. Trừ quần lót đều là anh Quy Đồng mua cho cậu, tủ quần áo không thay đổi chút nào.

Lâm Thu Úc thử hết bộ này đến bộ khác, mẹ Lâm cảm thấy dường như mỗi bộ được thiết kế riêng cho con trai bà, trông rất đẹp.

"Mẹ, không cần nhiều như vậy!"

Nhìn một đống túi, đầu Lâm Thu Úc như muốn to lên. Hiện tại cậu không ở trong nhà, cậu vẫn sống trong căn hộ một phòng khách một phòng ngủ mua lúc học đại học. Vị trí không tệ lắm, nhưng không gian không lớn, không giống phòng riêng để quần áo ở nhà, mua nhiều như vậy đem về cũng không biết cất ở đâu.

"Tiểu Úc!"

Mẹ Lâm có điểm không vui.

Lâm Thu Úc bất đắc dĩ, tính coi, đến lúc đó để một nửa ở nhà anh Quy Đồng. Dù sao không gian nhà hắn lớn, hơn nữa mình cũng hay ở lại.

Thấy con trai không từ chối, lúc này mẹ Lâm mới lộ ra gương mặt tươi cười:

"Gần đây mẹ muốn mở triển lãm tranh, Tiểu Úc tới giúp mẹ một chút."

Lâm Thu Úc kỳ quái:

"Sao đột nhiên lại muốn mở triển lãm tranh, không phải trước kia mẹ nói không mở sao?"

Lâm Thu Úc nghe cậu (cữu cữu) nói mẹ mình là họa sĩ, lại còn rất nổi tiếng. Nhưng từ khi cậu hiểu chuyện tới nay chưa từng thấy mẹ chạm vào bút, thời cao trung lúc cậu tham quan triển lãm tranh với bạn học về, nhịn không được tò mò hỏi mẹ Lâm có tổ chức không. Lúc ấy..

Là cha trả lời, nói từng mở một lần.

"Mẹ cũng nhàm chán, tới Bình Thành nhiều năm như vậy, luôn muốn làm chuyện gì đó."

Mẹ Lâm có phần không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Lâm Thu Úc một cái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!