Thời điểm Triệu Kình Túc bước vào liền nhìn thấy Lâm Thu Úc, buổi sáng xúc động lập tức chia tay với cậu, xong việc lại hối hận. Rõ ràng ngay từ đầu đã biết Lâm Thu Úc có người trong lòng, cũng không phải thiếu niên 18 tuổi không hiểu chuyện, lúc theo đuổi cậu nói mình muốn từ từ mà đến, kết quả không nhịn được đến một tháng.
Y chịu không nổi mỗi lần Lâm Thu Úc đều dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn hai mắt của mình, sau đó nói với y: "Đàn anh, đôi mắt anh thật là đẹp." Trên thực tế là không biết đang xuyên qua y để nhìn ai!
Hẹn bạn bè ra quán bar chơi, uống rượu giải sầu, Triệu Kình Túc vừa tới liền đổi ý. Gọi điện thoại cho bạn nói không đi, bản thân thuận đường ở phụ cận tiệm cơm Tây lấp đầy bụng.
Triệu Kình Túc vừa vào cửa muốn tìm vị trí yên tĩnh ngồi xuống, kết quả liền nhìn thấy Lâm Thu Úc ở đằng kia cười đến là ngọt ngào, đối diện còn có một người đàn ông không nhìn rõ mặt. Nhìn ra được Lâm Thu Úc có bao nhiêu vui vẻ, người đàn ông kia chẳng qua chỉ là giúp cậu cắt bò bít tết, cậu đã cười đến cong mi mắt. Một chút cũng không giống người buổi sáng vừa mới chia tay với bạn trai.
Ở đây mà nuốt nổi đồ ăn mới là lạ, người phục vụ bưng đồ ăn đặt lên bàn, trong lòng Triệu Kình Túc tràn ngập buồn bực. Bản thân mình ở trong lòng cậu ấy không có một chút địa vị nào hay sao, mà mới chia tay một chút đau lòng cũng không có.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, Triệu Kình Túc cũng biết. Bình thường Lâm Thu Úc ở trường học luôn là một bộ dáng thanh lãnh, sau khi mình ở bên cậu, cậu mới có chút hơi người. Dáng vẻ hiện tại của cậu, hiển nhiên người đàn ông đối diện chính là người cậu thích.
Thời điểm hai người đứng lên chuẩn bị về, Triệu Kình Túc chung quy vẫn không nhịn được gọi Lâm Thu Úc lại.
Lâm Thu Úc nhìn đàn anh đã trở thành bạn trai cũ của mình, phiền muộn trong lòng lại nổi lên. Cưỡng bách bản thân bày ra một tia mỉm cười: "Đàn anh."
Sao Cố Quy Đồng đứng bên cạnh lại không rõ người đối diện là ai, cằm hơi nâng. Nhìn về phía đối phương, trong lòng trào phúng nói: Lớn lên cũng chỉ có như vậy, Tiểu Úc lại cho rằng cậu ta đẹp. Nhưng thật ra tinh thần và mặt ngoài so với trước đây hai điểm hảo cảm, một điểm thành thục.
Lâm Thu Úc tổng cảm thấy không khí nơi này không tốt, nhìn mâm cơm trên bàn Triệu Kình Túc còn chưa động tới, ha ha nói: "Đàn anh tới ăn cơm à, bọn em đi trước, hẹn gặp lại đàn anh!" Phất phất tay, lôi kéo người đàn ông đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng hai người họ xa dần, Triệu Kình Túc đột nhiên có khẩu vị, kéo đồ ăn qua ăn.
Quả nhiên Lâm Thu Úc xuyên qua mình nhìn người khác, chỉ sợ cũng là người đàn ông này, Triệu Kình Túc để ý đôi mắt là điểm đẹp nhất trên người mình, rõ ràng đôi mắt mình rất giống người vừa nãy.
Nhưng mà, hiển nhiên Lâm Thu Úc không biết mình thích người đàn ông bên cạnh. Há!
Nhìn không khí giữa hai người trên bàn ăn, người sáng suốt vừa thấy đã biết có tình ý, hiển nhiên hai người kia không biết. Hiện tại Triệu Kình Túc vui sướng khi người gặp họa, ăn uống nhiệt tình, gọi một phần bò bít tết.
"Tiểu Úc, cậu ta chính là người đã chia tay với em?" Kêu trợ lý qua lái xe, Cố Quy Đồng áp cơn khó chịu trong lòng xuống, như tuỳ ý hỏi.
Hiện giờ Lâm Thu Úc còn đắm chìm trong oán giận, ngồi trên xe, nằm xuống ghế sau, đặt đầu lên đùi Cố Quy Đồng, sau đó nói: "Phải, anh Quy Đồng, em khiến người khác chán ghét lắm sao?"
"Sao có thể, Tiểu Úc đừng nghĩ vậy, có mệt không, ngủ một lát, chờ về nhà hẵng dậy." Cố Quy Đồng sờ sờ đầu Lâm Thu Úc, cười nói.
Chờ Lâm Thu Úc nhắm mắt lại, nháy mắt sắc mặt Cố Quy Đồng trầm xuống. Trợ lý lái xe nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, sợ tới mức run run, thầm nghĩ lại là tên nào không muốn sống chọc giận Diêm Vương.
Tới nhà, Lâm Thu Úc còn đang ngủ, Cố Quy Đồng tiểu tâm mà ôm người lên, trợ lý bên cạnh mở cửa xe. Cố Quy Đồng nói khẽ với cậu ta: "Cậu lái xe trở về, 9 giờ sáng ngày mai tới đón tôi."
Người trong ngực giật giật, Cố Quy Đồng không nói chuyện nữa, trực tiếp vào cửa.
"Anh Quy Đồng." Cố Quy Đồng cởi áo khoác cho cậu nghe được một tiếng lẩm bẩm, còn tưởng mình đánh thức người ta, cúi đầu tính dỗ Lâm Thu Úc ngủ, kết quả lại thấy đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt, hiển nhiên là đang nói mớ.
Trong lòng mềm mại một mảnh, Cố Quy Đồng thuận thế hôn hôn cái trán Lâm Thu Úc. Đặt người vào ổ chăn, còn bản thân đi vào thư phòng.
Buổi sáng còn chưa giải quyết xong chuyện ở công ty, Cố Quy Đồng còn trẻ như vậy đã đứng vững gót chân trong công ty, đương nhiên không phải dựa thân phận con trai Cố lão tổng. Hắn là hàng thực lực, không có điểm bản lĩnh nào làm sao ép được đám cáo già trong trụ sở công ty.
Bất động sản Phong Hạ là thương hiệu lâu đời của công ty, Cố Quy Đồng muốn có miếng bánh trong tay bọn họ, nhưng chỉ lập một kế hoạch đẹp thôi thì chưa đủ. Sở dĩ có thể hô mưa gọi gió ở cái giới bất động sản ngư long hỗn tạp này, Phong Hạ tự nhiên có phương án quản lý của riêng nó, nhân mạch phức tạp.
Chưa kể đến Cố gia chỉ làm các mặt hàng xa xỉ, hiện tại đột nhiên nhúng tay vào giới bất động sản. Toàn bộ thượng tầng của thành phố J đều đang chê cười, nói tâm tư tiểu tử Cố gia cao hơn trời. Phong Hạ cũng không để vào mắt, dù sao các ngươi có nhiều tiền, muốn ném thế nào tùy ngươi.
Chỉ có quản lý nội bộ bên trong mới biết lần này công ty muốn chuyển mình. Tất cả đều cẩn trọng thu thập tin tức từ khắp nơi, mấy nhân vật lợi hại khác bị công ty không tiếng động đào lên, chỉ chờ ngày thể hiện.
Gửi email cho mấy người phụ trách, Cố Quy Đồng đi vào phòng ngủ, nhìn người đang ngủ ngon lành, mỏi mệt sớm đã biến mất. Cởi quần áo, nằm trên giường. Lâm Thu Úc như cảm giác được nguồn nhiệt, tự mình chui vào trong ngực hắn.
Hứa Bân cảm thấy người duy nhất trên đời này có thể làm Cố Quy Đồng dao động chỉ có một mình Lâm Thu Úc, anh biết chuyện này từ khi trở thành bạn học đại học với Cố Quy Đồng. Lúc đó anh là học đệ, Cố Quy Đồng vẫn là vị thần trong lòng anh.
Kết quả thời điểm Lâm Thu Úc học cao trung tới tìm, loảng xoảng một tiếng, nam thần rớt từ thần đàn xuống dưới. Nam thần cũng là có tình cảm, chỉ là chướng mắt mấy kẻ thường dân bọn họ. Từ đây anh đã biết người duy nhất trên đời này có thể làm Cố Quy Đồng thay đổi chủ ý chỉ có một.
"Cậu chờ một chút, mười giờ tôi sẽ đến công ty, gọi điện thoại dặn đám kia người chuẩn bị sẵn sàng đi." Trợ lý ngồi trong xe chuẩn bị đi đón tổng tài nhà mình đến công ty nghe thấy thanh âm lãnh khốc trong điện thoại, Hứa Bân nghĩ tới một câu: Từ đây quân vương bất tảo triều!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!