Cố Quy Đồng vừa ngủ dậy đã nghe chuyện Vương Vân Bình bị Phong Hạ sa thải, hắn lập tức cho trợ lý tìm hiểu nguyên nhân.
"Vương Vân Bình náo loạn với Lý Quân Minh một trận, kết quả vừa quay đầu Lý Quân Minh đã đuổi việc y." Trợ lý chỉ tra được đôi câu vài lời, hai người ở trong văn phòng nói chuyện, không ai biết.
"Phái người đi theo Vương Vân Bình." Cố Quy Đồng nói xong liền cúp điện thoại, miếng đất khu Tây còn chưa lấy được, Lý Quân Minh lại dám để Vương Vân Bình đi, cũng không biết gã lấy đâu ra cái tự tin đó.
Nhưng hiện tại Vương Vân Bình đi rồi, khả năng Đông Điển lấy được miếng đất khu Tây lại tăng 2 phần.
"Anh Quy Đồng." Lâm Thu Úc đi chân trần từ trong phòng ra, cả người mềm như bông.
"Tỉnh rồi?" Vẻ mặt Cố Quy Đồng nhu hòa. "Cháo nấu xong rồi, em đi rửa mặt rồi lại đây ăn."
Ăn sáng với Lâm Thu Úc xong, Cố Quy Đồng vội đến công ty, lúc này Phong Hạ trong mắt hắn không khác gì chó rơi xuống nước.
Bản thân đã nắm chắc 6 phần, hơn nữa Vương Vân Bình vừa bị Phong Hạ đuổi việc, Đông Điển tự nhiên dẹp được một đối thủ mạnh mẽ. Lúc này cao tầng của Đông Điển đều tăng ca thêm giờ, thề phải giành được miếng đất kia.
Công ty vội thành như vậy, Cố Quy Đồng chỉ có thể bớt thời giờ chăm sóc Lâm Thu Úc, giữa trưa mới có thời gian ở bên cậu, nhưng mỗi ngày đều bận đến khuya mới về.
Lâm Thu Úc thấy Cố Quy Đồng bận rộn, cậu cố gắng không làm phiền Cố Quy Đồng. Trừ ban ngày đi học, buổi tối rất ngoan ngoãn về phòng ngủ trước.
"Tiểu Úc, cuối tuần về nhà ở đi." Mẹ Lâm gọi điện cho Lâm Thu Úc nói. "Đừng làm phiền anh Quy Đồng của con nữa."
"Con không có." Lâm Thu Úc có phần tủi thân, cậu rất ngoan mà.
"Con……" Mẹ Lâm như có lời muốn nói.
"Sao vậy, mẹ?" Lâm Thu Úc hiểu mẹ mình, không tránh được muốn hỏi ra miệng.
Mẹ Lâm cảm thán một tiếng nói: "Mẹ nghe nói gần đây Cố gia có tìm cho Quy Đồng một vị hôn thê, cho nên Tiểu Úc không nên ở lại nhà nó nữa, đến lúc đó nhà gái lại để ý."
"…… Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Một lát sau Lâm Thu Úc hỏi, nước mắt bỗng nhiên lộp bộp rơi xuống, đáp trên mu bàn tay.
"Tiểu Úc, hiện tại các con đã lớn, nên có cuộc sống riêng của mình." Mẹ Lâm thở dài. "Anh Quy Đồng của con không thể chăm sóc con cả đời."
"Con biết rồi." Lâm Thu Úc ngắt lời, nói xong treo điện thoại.
Trong phòng, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào người thanh niên, cậu cong eo, trên gương mặt trắng nõn đầy nước mắt.
"Anh Quy Đồng ……" Lâm Thu Úc chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, biết rằng sau này anh Quy Đồng sẽ ở bên một người phụ nữ cả đời.. Nhưng khi thời khắc này đến, cậu vẫn không chịu nổi.
Cố Quy Đồng bên này không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đang đàm phán với bên chính phủ, chỉ chờ ký tên là giành được, sau đó hắn sẽ có thể lập tức về với Tiểu Úc.
Nghĩ đến chuyện này, khóe môi Cố Quy Đồng hiếm khi hiện lên một tia mỉm cười.
Người bên cạnh thấy cảnh này, còn tưởng ký hợp đồng thành công nên chủ tịch mới vui vẻ như thế.
"Vậy, rất chờ mong biểu hiện của Đông Điển." Ký hợp đồng xong, hai bên bắt tay.
"Đương nhiên." Cố Quy Đồng không đi liên hoan với đồng nghiệp, mà trực tiếp về nhà, hắn muốn về sớm với Tiểu Úc.
Về đến nhà, nhưng không có ánh đèn ấm áp trước kia.
Cố Quy Đồng cau mày bật đèn, nghi hoặc nhìn phòng khách.
"Tiểu Úc?" Cố Quy Đồng hô một tiếng.
Hôm nay hắn về sớm hơn rất nhiều, sao Tiểu Úc không ở phòng khách, chẳng lẽ đang ngủ?
Cố Quy Đồng mở cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy một bóng dáng mảnh khảnh nằm trên giường. Hắn nhẹ nhàng thở ra, thả nhẹ bước chân đi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!