Chương 1: (Vô Đề)

Cả văn phòng lớn không ai dám lên tiếng, rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn chạy rất bình thường, vài vị lão tổng ngồi trên ghế lại mồ hôi đầy đầu, lo sợ bất an mà nhìn tổng tài trẻ tuổi gương mặt âm trầm phía trên.

Nếu hai năm trước có người nói cho mấy lão cáo già thân kinh bách chiến này: Bọn họ sẽ bị một thanh niên không đến 30 tuổi dọa thành bộ dạng này!

Bọn họ nhất định sẽ cười nhạo một tiếng: Nằm mơ!

Nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, bọn họ không chỉ bị dọa vỡ mật, còn sợ đối phương không cao hứng.

Một tiếng chuông dễ nghe truyền đến từ chiếc điện thoại trên bàn, không khí yên lặng trong phòng bị phá vỡ, nhóm lão tổng sôi nổi dùng ánh mắt khiển trách tìm chủ nhân chiếc điện thoại!

Đệt, là tên nào không có mắt đây? Thời điểm nhìn đến mặt của chủ nhân chiếc điện thoại, nhóm lão tổng nháy mắt ngoan ngoãn.

Cố Quy Đồng sau khi nghe được tiếng chuông, vẻ âm trầm sớm đã biến mất, ôn nhu trong mắt chợt lóe qua, đứng dậy đi ra hành lang, mở điện thoại, mỉm cười hỏi người bên kia điện thoại làm sao vậy, cũng không quan tâm đối phương không thấy được.

"Anh Quy Đồng, em muốn uống rượu."

Lâm Thu Úc ủy ủy khuất khuất mà nói.

Cố Quy Đồng không tự chủ được mà siết chặt điện thoại, Cố Quy Đồng tâm tiếp theo nhảy. Từ nhỏ đến lớn Tiểu Úc chỉ nói những lời này hai lần, hơn nữa lần này là lần thứ ba. Mỗi lần đều là vì thất tình.

Không, có lẽ không phải thất tình, hai lần kia Tiểu Úc đã nói với mình, lần này sẽ không nói chuyện yêu đương.

"Tiểu Úc đang ở đâu? Anh đi tìm em."

Giấu đi tia tối tăm nơi đáy mắt, Cố Quy Đồng ôn nhu hỏi.

"Vậy anh mau về đi, em ở nhà anh."

Lâm Thu Úc nằm ở bố nghệ trên sô pha, bài trí trong nhà Cố Quy Đồng không chỗ nào không hợp ý cậu.

"Em ở nhà chờ anh, buổi sáng trong tủ lạnh có nước ép trái cây."

Ngày nào cũng ép nước trái cây, Cố Quy Đồng sợ lúc Lâm Thu Úc tới không có để uống, mà uống nước ngọt nhiều quá lại không tốt.

Nghe đối phương khẳng định trả lời, Cố Quy Đồng yên tâm không ít, tắt điện thoại đi vào văn phòng.

"Mấy người đem phần kế hoạch phía dưới về làm lại một lần nữa, có vấn đề gì nghĩ kỹ lại rồi nói. Hôm nay đến đây thôi, tan đi."

Hiện tại Cố Quy Đồng không có tâm trạng tới trách móc bọn họ, để sau hẵng nói vậy.

Trên đường kẹt xe, Cố Quy Đồng không ngừng tăng tốc độ nhưng một tiếng sau mới về đến nhà.

Vừa đẩy cửa ra liền thấy người nằm trên sô pha đã ngủ rồi, nước trái cây trong cốc cũng chảy xuống thảm.

Cố Quy Đồng bế ngang người ôm vào phòng ngủ, nhìn người ngủ say nhân tâm tiếp theo phiến mềm mại.

Thay xong quần áo ở nhà, Cố Quy Đồng nghĩ phải làm chút đồ ăn khai vị, rượu là không có khả năng cho Tiểu Úc uống. Lần trước là bị nước mắt của Tiểu Úc dọa sợ, mới để cậu uống nhiều.

Người ngoài đều nói người thừa kế Cố gia lạnh tâm lạnh tình, lại không biết hắn một lòng đều dành cho Lâm Thu Úc.

"Anh Quy Đồng!"

Lâm Thu Úc ôm lấy eo người đàn ông, dựa đầu vào lưng hắn, ủy khuất trong lòng trào ra như suối phun.

Cố Quy Đồng mới cởi tạp dề, vừa đặt món ăn cuối cùng lên bàn đã bị ôm. Xoay người cúi đầu nhìn Lâm Thu Úc:

"Tỉnh? Mau ăn cơm, đi rửa tay trước."

Nói xong liền lôi kéo cậu đi vào toilet.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!