"Lục Kỳ Miên." Thẩm Diêm Tu nổi giận trừng mắt nhìn cậu, "Cậu chưa ngủ tỉnh đúng không?"
"Là tự cậu mặt dày bám theo tôi về, cậu còn trông mong tôi cho cậu tiền, nuôi cậu à?" Thẩm Diêm Tu gắt gỏng gào lên.
Lục Kỳ Miên thầm nghĩ trong lòng, thưa quan thanh thiên đại lão gia, xin nhất định hãy làm chủ cho con, con không muốn tiền của anh ấy.
Con là một người sắp chết, cần thứ vật ngoài thân này để làm gì?!
Lục Kỳ Miên vẻ mặt khó xử, rụt rè cất lời, "Tôi không…"
Thẩm Diêm Tu trực tiếp ngắt lời cậu, "400."
Lục Kỳ Miên: "?"
Giọng Thẩm Diêm Tu như một lưỡi dao sắc lạnh được tôi trong băng, "Một tuần bố thí cho 100, không muốn thì bây giờ dọn đồ cút đi."
Thực ra Lục Kỳ Miên không biết, so với việc nhắc đến tiền, thà rằng nói cậu đang nhảy điệu tap dance trên bãi mìn của Thẩm Diêm Tu.
Thời cấp 3, trước khi hai người yêu nhau, đã có người nói với Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên là gia đình đơn thân, và cả phẩm hạnh của mẹ cậu, Đàm Tinh Nguyệt.
Lúc đó người đó đã khuyên Thẩm Diêm Tu, người như bà ta, đứa con nuôi ra, chắc chắn cũng giống như bà ta. Khuyên Thẩm Diêm Tu sớm cắt đứt với Lục Kỳ Miên, nói rằng Lục Kỳ Miên cũng giống như mẹ cậu, đều là kẻ hám tiền.
Thẩm Diêm Tu bị tình yêu làm cho mù quáng nên không tin.
Nhưng chưa đầy mấy tháng, chuyện hai người yêu nhau đã bị Đàm Tinh Nguyệt phát hiện.
Bà tìm đến Thẩm Diêm Tu, những lời chửi mắng không thể lọt tai.
Thẩm Diêm Tu bị bà tát hai cái, bị bà dùng giày cao gót đạp mạnh vào chân.
Thẩm Diêm Tu chịu đựng, anh không nổi giận, càng không đánh trả hay né tránh, vẫn lịch sự chân thành nói: "Cô ơi, con đối với Miên Miên là thật lòng, sau này con nhất định…"
Những lời đó chưa có cơ hội nói ra, Đàm Tinh Nguyệt đã tát cho Thẩm Diêm Tu một cái nữa, trong tiếng vang giòn giã, bà gào lên: "Mày câm miệng cho tao——"
"Chính mày đã dạy hư con trai tao, nó nhất định sẽ chia tay với mày!!"
Thẩm Diêm Tu chỉ cho rằng bà tức giận đến hồ đồ.
Lúc đó anh còn quá trẻ, rất có niềm tin vào mối quan hệ này của mình và Lục Kỳ Miên, anh thậm chí còn hiểu rằng Đàm Tinh Nguyệt cần thời gian để chấp nhận mình.
Thẩm Diêm Tu cho rằng không sao cả.
Vì một ngày nào đó trong tương lai, Đàm Tinh Nguyệt nhất định sẽ đồng ý cho mình và Lục Kỳ Miên.
Nhưng sau ngày hôm đó, Lục Kỳ Miên liền không đến trường nữa.
Mà Đàm Tinh Nguyệt, trong buổi chào cờ thứ 2 đã xông lên bục chủ tịch, giật lấy micro của người dẫn chương trình, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường, xé lòng sỉ nhục tố cáo Thẩm Diêm Tu là một người đồng tính luyến ái, dụ dỗ quấn lấy, muốn hủy hoại con trai bà.
Lòng tự trọng của Thẩm Diêm Tu bị nghiền nát, xương sống gần như bị bẻ gãy.
Lần đầu tiên anh luống cuống tay chân, dù đã qua nhiều năm, anh vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Dù đã ầm ĩ đến mức đó, Thẩm Diêm Tu cũng chưa từng nảy sinh ý định chia tay.
Điều thực sự khiến anh thất vọng, là khi anh vì Lục Kỳ Miên mà nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, Lục Kỳ Miên ngược lại lại lùi bước trước.
Cậu đúng như lời các bạn học nói, cậu và Đàm Tinh Nguyệt giống nhau, chê bai Thẩm Diêm Tu là một học sinh nghèo không có tiền không có quyền, dứt khoát ra nước ngoài, sống cuộc sống tốt đẹp của cậu.
Lục Kỳ Miên đi một mạch là 6 năm, bặt vô âm tín.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!