Lục Kỳ Miên cứ thế theo Thẩm Diêm Tu về nhà.
Cậu đề nghị quay lại khách sạn lấy hành lý, Thẩm Diêm Tu vẻ mặt không vui, nói bóng nói gió: "Đống rác rưởi của cậu có gì đáng lấy?"
Người có tiền, quả nhiên trở nên phô trương lãng phí.
Lục Kỳ Miên không nhịn được nhớ lại Thẩm Diêm Tu của 6 năm trước.
Lúc đó anh một đồng tiền cũng muốn bẻ ra làm đôi để tiêu, cả ngày tính toán chi li.
Khi Lục Kỳ Miên mới quen anh, còn tưởng anh là người keo kiệt bủn xỉn.
Bây giờ một sớm phất lên, đã quên cả gốc rễ mà mỉa mai đồ của Lục Kỳ Miên là rác rưởi, bảo cậu đừng lấy nữa.
Sự ăn mòn của chủ nghĩa tư bản thật đáng sợ!
Lục Kỳ Miên kiên trì nói: "Không được, máy tính và bảng vẽ của tôi đều ở đó."
"Những thứ đó đối với tôi rất quan trọng!"
Thẩm Diêm Tu không thèm để ý, giọng điệu hung dữ nói: "Mấy giờ rồi? Cậu rốt cuộc muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi?"
"Lục Kỳ Miên, cậu có hiểu rõ hoàn cảnh của mình không?!"
Lục Kỳ Miên thấy anh thật sự nổi giận, không dám nói thêm nữa, sợ Thẩm Diêm Tu chê cậu phiền phức, hối hận vì đã cưu mang, liền nghĩ đợi đến ngày mai, tự mình quay về lấy.
Xe chạy thẳng vào khu chung cư cao cấp bên bờ sông.
Thẩm Diêm Tu đi trước Lục Kỳ Miên mở cửa xe, sải bước chân dài, bước ra khỏi xe, đế giày da gõ xuống mặt đất tạo ra tiếng vang giòn giã dứt khoát.
Thẩm Diêm Tu thời cấp ba, chỉ cần gương mặt âm trầm là đã đủ có sức uy h**p.
Nay đã qua mấy năm, trải qua sự rèn luyện của thời gian, khí chất càng thêm mạnh mẽ vô biên.
Lục Kỳ Miên nhìn một cái cũng run cầm cập, cậu cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, sợ mình động tác chậm chạp, bị Thẩm Diêm Tu tóm được điểm để nổi giận, cũng vội vàng theo sau xuống xe.
Cậu rất bướng bỉnh, dù lúc vịn vào khung xe có chút không dám đặt chân xuống, nhưng vì sợ bị Thẩm Diêm Tu ghét bỏ, không để ai đỡ, đứng bằng một chân, một chân nhảy lò cò mà đi.
Thân hình cậu mỏng manh, yếu ớt thảm hại trong gió đêm.
Thẩm Diêm Tu ở đầu bên kia, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn Lục Kỳ Miên.
Không phải ảo giác của Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu dường như càng tức giận hơn…
Ánh mắt đó thật sự đáng sợ, Lục Kỳ Miên đứng bằng một chân, ở bên cửa xe đối mặt với Thẩm Diêm Tu.
Cậu luống cuống tay chân, chỉ cảm thấy những năm qua, tâm tư của Thẩm Diêm Tu càng khó đoán hơn.
Cậu không hiểu ra sao, cũng không dám động đậy, giống như một con chó hoang muốn theo người về nhà, trong sự nhiệt tình vừa giữ vẻ căng thẳng, vừa sợ một chút bất cẩn là sẽ bị bỏ rơi.
Sự đối mặt ngượng ngùng này kéo dài gần nửa phút, cuối cùng là tài xế bước lên, cẩn thận hỏi: "Hay là… tôi đỡ ngài nhé?"
Câu nói này như than sưởi ấm trong ngày tuyết.
Lục Kỳ Miên không chút do dự, cảm kích nói: "Vậy thì phiền bác rồi!"
Sau khi Thẩm Diêm Tu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, liền quay người lại, bước chân vội vã, cũng không đợi Lục Kỳ Miên.
Tài xế vẫn đưa Lục Kỳ Miên đến cửa thang máy, Thẩm Diêm Tu đứng thẳng tắp bên cạnh cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!