Chương 49: Xin Lỗi

Lúc Thẩm Diêm Tu chạy về, Lục Kỳ Miên đang yên lặng ngồi đó, sống lưng thẳng tắp lại toát ra một vẻ yếu đuối như sắp sụp đổ.

"Tiết Tử Kỳ." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Tiết Tử Kỳ đột ngột quay đầu, sau khi nhìn thấy Thẩm Diêm Tu thì sắc mặt biến đổi, "Anh họ, em nói với anh…"

"Được rồi." Thẩm Diêm Tu trực tiếp ngắt lời cậu ta, nhưng ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Lục Kỳ Miên.

Thức ăn trong đĩa, y hệt như lúc Thẩm Diêm Tu vừa rời đi.

Lục Kỳ Miên cúi đầu, Thẩm Diêm Tu nhận ra sự khác thường của cậu, "Không phải nói thích ăn cái này sao?"

"Tôi không ăn nữa…"

Giọng Lục Kỳ Miên nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, "Tôi có hơi không thoải mái, tôi muốn về…"

Thẩm Diêm Tu nhíu mày, quay đầu nhìn Tiết Tử Kỳ đang đứng bên cạnh, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, dường như đang bảo Tiết Tử Kỳ giải thích chuyện vừa xảy ra.

Ánh mắt này đâm vào người Tiết Tử Kỳ khiến cậu lạnh buốt. Đứa con trai duy nhất thất lạc nhiều năm, trở về liền ở bên cạnh chú, tốt nghiệp đại học bắt đầu vào công ty, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã được giao nắm quyền sản nghiệp to lớn, mà việc kinh doanh còn ngày càng phát triển.

Chẳng lẽ thật sự như Lục Kỳ Miên nói, anh họ yêu cậu ta đến mức này sao?!

Tiết Tử Kỳ chột dạ muốn chết, không dám đối mặt, cuối cùng chuồn mất tăm.

Cậu em họ này của anh rõ ràng đã bị người nhà chiều hư.

Thẩm Diêm Tu nhìn về phía Lục Kỳ Miên, tiếp tục chủ đề lúc nãy, "Đã sớm bảo cậu đừng đến."

Giọng điệu anh không tốt, tuy vậy vẫn khẽ trách một câu, "Phiền phức."

Nhưng vẫn sắp xếp trợ lý và tài xế, đưa Lục Kỳ Miên về trước.

Thẩm Diêm Tu hạ lệnh cho trợ lý, đưa lên thang máy cũng không được, nhất định phải đưa người vào tận nhà mới được rời đi.

Trông trẻ con cũng chỉ đến thế là cùng.

Tiểu Trần giọng điệu cung kính, "Cậu Lục nghỉ ngơi sớm, tôi về chỗ ông chủ trước."

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, dường như cũng rút cạn toàn bộ sức lực trên người Lục Kỳ Miên.

Cậu thất thần ngồi trên sô pha, những lời của Tiết Tử Kỳ vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai—

Cậu ta đầy căm phẫn, chỉ vào Lục Kỳ Miên mắng, "Cậu có lương tâm không? Cậu thật sự không có chút trách nhiệm của một người đàn ông nào, anh tôi đúng là xui tám kiếp mới gặp phải cậu!"

"Mẹ cậu năm đó chạy đến trường anh tôi làm loạn, hại anh ấy mất cả suất tuyển thẳng."

"Cậu thì hay rồi, phủi mông một cái, nói chia tay liền chạy ra nước ngoài, cậu có biết chuyện đó năm đó đả kích anh ấy lớn đến mức nào không? Cậu có biết anh ấy suýt chút nữa đã không tham gia kỳ thi đại học không?!"

"Anh ấy thi điểm cao như vậy, còn bị kẻ có ý đồ moi ra chuyện của cậu và anh ấy năm xưa, thêm mắm dặm muối bịa đặt, hại anh ấy bị người ta bàn tán…"

"Nếu không phải ông trời có mắt, để người nhà tìm lại được anh tôi, tôi cũng không dám tưởng tượng bây giờ anh ấy sống ra sao nữa!"

"Anh tôi đã chịu biết bao nhiêu khổ cực, anh ấy ưu tú như vậy, thế mà vì cậu trở thành trò cười, đề tài bàn tán sau bữa cơm của người khác…"

"Khó khăn lắm dưới sự gột rửa của thời gian, mấy năm nay mọi người dần dần quên đi những chuyện khốn kiếp này, thế mà cậu dám chạy về đúng lúc này."

"Lục Kỳ Miên, cậu thật sự không cần chút mặt mũi nào, sao một người có thể vô sỉ đến mức như cậu?!"

"Có phải cậu không quen nhìn anh ấy sống tốt, hại người một lần còn chưa đủ, bây giờ muốn hại anh ấy lần thứ hai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!