Chương 46: Đừng Ép Tôi

"Không thể đợi thêm một chút nữa sao?" Giọng của Lục Kỳ Miên vỡ vụn, lời cầu xin mang theo tiếng nấc như một lưỡi dao sắc, cứa vào tim Thẩm Diêm Tu.

Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng nức nở bị đè nén, Thẩm Diêm Tu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu lúc này.

Thẩm Diêm Tu cũng không dễ chịu gì, nhưng điều đó cũng chứng minh rằng những ngày lúc gần lúc xa này thật sự có hiệu quả.

Phòng tuyến tâm lý của Lục Kỳ Miên đã lung lay sắp sụp, Thẩm Diêm Tu biết, cậu sắp không chống đỡ nổi nữa.

"Đừng ép tôi nữa…" Lục Kỳ Miên khó khăn nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên má, "Cho tôi thêm chút thời gian đi…"

"Tôi xin anh đó Thẩm Diêm Tu, đừng ép tôi…"

Nếu có thể tìm được tủy tương thích, ít nhất vẫn còn hy vọng sống, lúc đó Lục Kỳ Miên bằng lòng nói cho Thẩm Diêm Tu biết tất cả.

Nhưng nếu không thể…

Vậy thì bản thân không còn nhiều thời gian, Lục Kỳ Miên thà rằng mang theo bí mật này mà biến mất.

Thẩm Diêm Tu sẽ vĩnh viễn không biết được nguyên nhân thật sự, anh sẽ không nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khi bệnh tật vô phương cứu chữa của mình.

Anh sẽ chỉ hận mình giống như 6 năm trước, tuyệt tình mà vứt bỏ anh.

Lục Kỳ Miên hiểu Thẩm Diêm Tu.

— Quá tam ba bận.

Lại một lần nữa không từ mà biệt, Thẩm Diêm Tu nhất định sẽ hận chết mình, bao nhiêu yêu thương và dịu dàng cũng sẽ biến thành tro bụi.

Anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình, vào một ngày nào đó trong tương lai, gặp được người bạn đời thật sự cùng đi hết quãng đời còn lại.

Nghĩ đến đây, tiếng nức nở của Lục Kỳ Miên càng nặng nề hơn, bờ vai gầy yếu không ngừng run rẩy.

Cậu khóc quá đáng thương…

Mấy ngày nay Thẩm Diêm Tu đều xem qua camera, Lục Kỳ Miên không ở trong phòng sách vẽ vời, thì chính là co ro trên ghế sô pha ở phòng khách mà ngẩn người.

Cậu thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía camera, đôi mắt to ướt át, giống như con mèo nhỏ yếu bất lực, lặng lẽ chờ chủ nhân về nhà.

Thẩm Diêm Tu mềm lòng.

Anh thỏa hiệp nói: "Có thể, nhưng đừng để tôi đợi quá lâu."

Rạng sáng ba giờ, đêm đặc quánh như mực.

Nhưng Lục Kỳ Miên không nỡ cúp điện thoại, cậu đã nhiều ngày không được nghe giọng của Thẩm Diêm Tu, sau khi cảm xúc suy sụp thì nói chuyện cũng khó khăn, dầu vậy vẫn nắm chặt điện thoại, phảng phất như ngay cả tiếng hít thở của Thẩm Diêm Tu cũng không muốn bỏ qua.

Đã đồng ý cho Lục Kỳ Miên thời gian, Thẩm Diêm Tu bèn lên tiếng an ủi: "Đừng khóc nữa."

"Tôi đã đặt vé máy bay, ngày kia sẽ về."

Lục Kỳ Miên vẫn còn chìm trong cảm xúc, đáp lại Thẩm Diêm Tu, chỉ có tiếng nấc đứt quãng của cậu.

"Nghe thấy không? Tôi ngày kia về." Thẩm Diêm Tu lặp lại một lần nữa, đồng thời hỏi Lục Kỳ Miên: "Muốn quà gì không?"

"Thật sự ngày kia về sao?"

Thẩm Diêm Tu "Ừm" một tiếng, Lục Kỳ Miên hít sâu một hơi, sắp xếp lại cảm xúc rồi nói: "Tôi không cần quà, những gì anh tặng tôi đã đủ nhiều rồi."

Sự xa cách suốt bao ngày qua khiến Lục Kỳ Miên đau khổ không thôi, cậu nắm lấy cơ hội này, cẩn thận thăm dò, "Tôi muốn anh ở bên tôi nhiều hơn… có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!