Trước khi gặp lại nhau, qua lời nhắc nhở của Trâu Thành Nghị, Lục Kỳ Miên đã biết Thẩm Diêm Tu không còn như trước nữa.
Nhưng thực ra là Thẩm Diêm Tu đã thu lại sự sắc bén trước mặt cậu, rất ít khi đề cập đến công việc và gia đình.
Những món quà mà Thẩm Diêm Tu đã tặng cậu, những bộ quần áo mà anh đã mua cho cậu, Lục Kỳ Miên biết không rẻ, nhưng cụ thể bao nhiêu tiền, cậu cũng không rõ.
Trước mặt cậu, Thẩm Diêm Tu tính khí không tốt, nói những lời làm tổn thương người khác, chỉ có điều rất ít khi làm bộ làm tịch.
Thỉnh thoảng còn cho Lục Kỳ Miên một ảo giác, cậu và Thẩm Diêm Tu vẫn như 6 năm trước, chỉ là bây giờ nhà của Thẩm Diêm Tu, lớn hơn và tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, những thứ khác không có gì khác biệt.
Nhưng khi thật sự về nhà cùng Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên mới hiểu rõ sự khác biệt một trời một vực bây giờ.
Tại sao Trâu Thành Nghị trước mặt mình, vừa "đánh bài tình cảm", vừa tiện miệng đề nghị mấy chục vạn, chỉ để mình làm thuyết khách, giúp cậu ta cầu xin trước mặt Thẩm Diêm Tu.
Thẩm Diêm Tu sớm đã không còn ở cùng đẳng cấp với họ.
Xe hơi lao nhanh trên con đường riêng dẫn vào biệt thự cổ, đập vào mắt là cảnh non nước đẹp như tranh.
Cậu mải nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe, Thẩm Diêm Tu nhìn theo ánh mắt cậu, hồ nước ở phía xa khiến Thẩm Diêm Tu nhớ đến chuyện anh và Trâu Thành Nghị đi câu cá, bèn nói: "Cái hồ đó có cá tướng quân, mùi vị khá ngon."
Lục Kỳ Miên "a" một tiếng, như thể không hiểu tại sao Thẩm Diêm Tu đột nhiên nhắc đến cá.
"Không phải cậu thích câu cá?"
"Cũng tạm, chỉ mới câu 1 lần."
Giọng điệu của Thẩm Diêm Tu không tốt, "Lần đầu tiên là với Trâu Thành Nghị?"
Lục Kỳ Miêntim gan run rẩy, "…Anh đừng có nói bóng nói gió."
Thẩm Diêm Tu khinh miệt hừ lạnh, đường nét mặt nghiêng của anh dưới ánh sáng bóng tối ngoài cửa sổ càng thêmsâu thẳm, "Cuối tuần này chúng ta ở đây, cậu có hứng thú, có thể câu cá cùng cậu."
"Chỗ đó có thể câu cá không?" Lục Kỳ Miên nhìn vào hệ sinh thái gần đó, giống như một khu danh lam thắng cảnh cấp quốc gia, nhưng đoạn đường này lại rất vắng vẻ, chỉ có một mình xe của họ.
"Tại sao không?" Thẩm Diêm Tu nhàn nhạt giải thích, "Đó là hồ nhà tôi."
Đồng tử Lục Kỳ Miên giãn ra, người nghe đến ngây ngốc.
"Đây… đây là của nhà anh?"
Thẩm Diêm Tu "Ừ" một tiếng, "Trên núi sau còn có suối nước nóng, nếu trời lạnh buồn chán, có thể đi thử."
Ngôi nhà chính ở xa trông lớn như một tòa lâu đài, từ cổng lớn vào sảnh chính, dọc đường là những hàng cây xanh tươi và vườn hoa.
—— Mất hết nhân tính!
Khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa lớn mạ vàng lấp lánh, Lục Kỳ Miên nhất thời cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cực kỳ to gan theo Thẩm Diêm Tu về nhà.
Những món quà được chọn lựa kỹ lưỡng trong cốp sau, lúc này trông như một trò cười vụng về.
Thẩm Diêm Tu phát hiện cậu cứng đờ như pho tượng đá, nhắc nhở: "Xuống xe."
Đồng tử Lục Kỳ Miên run rẩy, "Thẩm, Thẩm Diêm Tu, tôi thật sự phải vào sao?!"
Thẩm Diêm Tu: "?"
Sự chênh lệch môn đăng hộ đối to lớn, khiến Lục Kỳ Miên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Tôi, tôi, tôi, hay là để hôm khác nhé, tôi…"
Cái dáng vẻ như thể giây tiếp theo sẽ vọt cửa mà chạy trốn này là sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!