Chương 4: Bị Thương

Trong suốt 6 năm qua, Lục Kỳ Miên đã nghĩ đến rất nhiều kịch bản gặp lại Thẩm Diêm Tu.

Năm đó chia tay ầm ĩ thật khó coi, Lục Kỳ Miên biết rõ nếu thật sự có ngày gặp lại, cũng chắc chắn sẽ đầy ngượng ngùng.

Cậu đã nghĩ cảnh tượng sẽ không đẹp đẽ gì, nhưng không ngờ hiện thực lại tồi tệ và thảm hại đến thế này…

Từ lúc cậu nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Thẩm Diêm Tu, ánh sáng của đèn chùm pha lê dường như tối đi không ít trong khoảnh khắc, quần áo dơ bẩn dính dính bết bết vào da, như vô số con kiến đang gặm nhấm làn da.

Ánh mắt cậu và Thẩm Diêm Tu va vào nhau giữa không trung, Lục Kỳ Miên không chỉ đầu óc trống rỗng, mà thậm chí còn ù tai trong giây lát.

Lục Kỳ Miên ngay cả trốn đi cũng không làm được, mắt cá chân của cậu đau quá.

Người xung quanh xì xào bàn tán, tất cả mọi người đều đang săm soi dáng vẻ thảm hại của Lục Kỳ Miên.

Trâu Thành Nghị lấy giấy ăn từ bàn gần nhất, ngồi xổm xuống đưa cho Lục Kỳ Miên.

"Vỡ cho bình an, không phải chuyện gì to tát đâu."

Chủ nhà đã lên tiếng phá vỡ sự bế tắc.

Giám đốc khách sạn biết Lục Kỳ Miên va vào nhân viên phục vụ, nhưng vẫn khéo léo nói: "Xin lỗi, là do nhân viên của chúng tôi không cẩn thận, vị khách này hay là đến phòng nghỉ tạm thời, thu dọn qua một chút nhé."

Lục Kỳ Miên cúi đầu, không dám nói gì.

Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Diêm Tu như đóng băng cậu lại.

Trâu Thành Nghị và một phù rể khác đưa tay ra định đỡ Lục Kỳ Miên dậy, Lục Kỳ Miên không kìm được "xuýt xoa" kêu đau.

Trâu Thành Nghị kinh ngạc kêu lên: "Kỳ Miên, chân cậu bị trẹo rồi?!"

Giây tiếp theo, cổ tay Lục Kỳ Miên đã bị tay Thẩm Diêm Tu nắm chặt.

Lực của đối phương không hề nhỏ, giống như đang trút giận, không có chút dịu dàng nào, kéo phắt Lục Kỳ Miên từ dưới đất lên.

Lục Kỳ Miên đau đến không đứng vững, cậu cúi đầu, giây tiếp theo liền va vào một vòng tay ấm áp mà cứng rắn.

6 năm đã trôi qua, cậu không ngờ vẫn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thẩm Diêm Tu như vậy.

Nhưng cậu không có chút vui mừng nào, ở quá gần, Lục Kỳ Miên ngửi thấy mùi nước hoa nữ vương trên người Thẩm Diêm Tu.

Mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, kéo lê đầu dây thần kinh, nhắc nhở Lục Kỳ Miên nên giữ khoảng cách với Thẩm Diêm Tu.

Cậu muốn tự mình đứng vững, muốn thoát khỏi tay Thẩm Diêm Tu, kết quả sau khi đối phương nhận ra ý đồ của cậu, càng dùng sức hơn.

Cơn đau ở mắt cá chân và cổ tay khiến Lục Kỳ Miên không thể giãy giụa, nước mắt sinh lý không kìm được, lặng lẽ làm ướt khóe mắt.

Lục Kỳ Miên không có dũng khí nhìn Thẩm Diêm Tu, cứ như vậy đối mặt, bối rối không yên, bị anh ôm lấy.

Thẩm Diêm Tu trầm giọng cất lời, "Phòng nghỉ ở đâu?"

"Sẽ dẫn ngài qua đó ngay."

Bạn học cấp 3 ở bên cạnh, thực ra quan hệ với cậu học sinh chuyển trường Lục Kỳ Miên này không tốt lắm, có người muốn nhân cơ hội nịnh bợ Thẩm Diêm Tu, liền tiến lên cũng muốn giúp một tay.

Kết quả liền bị Trâu Thành Nghị cản lại, "Không sao, để lớp trưởng đưa Kỳ Miên qua đó là được, chúng ta uống tiếp nào, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ…"

Giọng nữ trong trẻo dễ nghe hỏi: "Diêm Tu, cần em đi cùng 2 người không?!"

Thẩm Diêm Tu cụp mắt chỉ có thể thấy cái đầu đội mũ của Lục Kỳ Miên, anh nói với bạn gái đi cùng: "Không cần, anh quay lại ngay, em ở đây đợi anh một lát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!