Chương 36: Phản Ứng Cai Nghiện

Lục Kỳ Miên không phải chim hoàng yến được Thẩm Diêm Tu nuôi dưỡng, nhưng anh quả thực không thích Lục Kỳ Miên ra ngoài.

6 năm trước, Lục Kỳ Miên chính là về nhà một chuyến, liền cả 6 năm không hề xuất hiện nữa.

Mấy năm đã trôi qua, khi nhớ lại những ngày tháng tìm kiếm vô vọng đó, Thẩm Diêm Tu vẫn sẽ bất giác siết chặt nắm đấm, cảm giác bất lực đến xé lòng như một con rắn độc quấn lấy trái tim, khiến Thẩm Diêm Tu khó thở.

"Đi đâu? Với ai?"

Giọng Thẩm Diêm Tu đột nhiên cao lên, ánh mắt sắc bén, như báo săn cảnh giác.

"Biên tập viên của tôi." Lục Kỳ Miên thành thật báo cáo, "Cậu ấy đến đây du lịch, hỏi tôi có rảnh đi ăn cơm cùng không."

Sau khi Thẩm Diêm Tu nghe xong không trả lời, lúc anh im lặng trưng ra bộ mặt hổ báo, đường quai hàm căng cứng trên màn hình vô cùng rõ ràng, trông rất hung dữ.

Lục Kỳ Miên im lặng đặt bút điện dung xuống, đầu ngón tay bất an xoa xoa trên mặt bàn, đợi một lát, mới thử hỏi: "Có được không?"

"Không được." Thẩm Diêm Tu thẳng thừng từ chối, giọng nói lạnh như được tôi trong băng.

Lục Kỳ Miên ở chỗ anh độ tin cậy quá thấp, Đàm Tinh Nguyệt còn là một người phụ nữ vì đạt được mục đích, chuyện gì hèn hạ vô liêm sỉ cũng có thể làm ra.

Tính cách của Lục Kỳ Miên giống như tên của cậu, mềm mại.

Người cũng ngốc, 3 lời 2 câu là có thể lừa được cậu.

Nếu cậu nói dối chạy ra ngoài, bị Đàm Tinh Nguyệt lừa đi cũng không phải không có khả năng.

Ánh trăng xuyên qua lớp vải màn, dịu dàng chiếu xuống.

Rơi trên mặt Lục Kỳ Miên, càng thêm vẻ trắng bệch.

Môi cậu khẽ run, "Tại sao?"

Cậu về nước đã hơn 1 tháng, chỉ đi ra ngoài một mình với Trâu Thành Nghị 1 lần.

Vài lần khác có thể đếm được, đều là đi theo bên cạnh Thẩm Diêm Tu…

Sau lần trước đi chơi với Trâu Thành Nghị không về đúng giờ, Thẩm Diêm Tu nổi trận lôi đình, Lục Kỳ Miên đã mơ hồ phát hiện Thẩm Diêm Tu không thích mình ra ngoài.

Cậu thích Thẩm Diêm Tu, sẽ không cố ý chống đối anh.

Giữa những người yêu nhau chẳng phải là đạo lý đó sao, luôn có một bên phải nhường nhịn nhiều hơn, cho đi nhiều hơn.

Thẩm Diêm Tu lúc đó đã chiều chuộng mình quá nhiều, bây giờ đến lượt Lục Kỳ Miên phải thuận theo anh nhiều hơn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng…

"Ngoài ăn cơm ra, chúng tôi còn 1 số chuyện công việc phải bàn." Lục Kỳ Miên ngay cả nói lớn tiếng với anh cũng không làm được, dừng lại một chút cũng chỉ hơi uất ức nói: "Thẩm Diêm Tu, anh không thể như vậy."

Thẩm Diêm Tu đột nhiên nhếch mép, nở một nụ cười xấu xa và ngây ngô, cố ý hỏi: "Như thế nào?"

Giọng điệu của Thẩm Diêm Tu không cho phép nghi ngờ, như một cái búa quyết định của thẩm phán.

"Tôi nói không được là không được."

Ngang ngược không biết lý lẽ, một Thẩm Diêm Tu như vậy khiến người ta xa lạ.

Biểu cảm của Lục Kỳ Miên đông cứng lại, trong đôi mắt mở to chứa đầy sự không thể tin được, đôi môi nhạt màu khẽ hé mở, cố gắng muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn lại giữa chừng.

Thẩm Diêm Tu đang cố ý trêu cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!