Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diêm Tu đã dậy rất sớm, sau khi bị bệnh, giấc ngủ của Lục Kỳ Miên luôn rất nông.
Dù Thẩm Diêm Tu đã cố ý nhẹ nhàng, Lục Kỳ Miên vẫn mở mắt ra khi anh thức dậy.
"Anh đi đâu vậy?" Lục Kỳ Miên cũng ngồi dậy theo, khuôn mặt trắng bệch của cậu dưới ánh bình minh trông vô cùng mong manh.
Từ lúc chờ Thẩm Diêm Tu mấy tiếng đồng hồ hôm qua, tâm trạng của Lục Kỳ Miên đã không được tốt lắm.
Cả đêm tỉnh giấc rất nhiều lần, ngủ không ngon, tinh thần càng tệ hơn.
"Có việc phải bận." Thẩm Diêm Tu phải đi cùng mẹ đến chùa thắp hương.
2 vợ chồng nhà họ Lâm rất tò mò về Lục Kỳ Miên, kinh doanh nhiều năm họ đã gặp qua vô số người, vốn muốn để Thẩm Diêm Tu đưa cậu ra ngoài xem thử, Thẩm Diêm Tu cho rằng không thích hợp, nên đã từ chối.
Khóe miệng Lục Kỳ Miên khẽ trễ xuống, trong đôi mắt vừa mới ngủ dậy đang ngưng đọng một lớp sương mù, mang theo chút quyến luyến và dựa dẫm, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Cậu không cần dậy." Thẩm Diêm Tu ngăn lại: "Hôm nay tôi không về, trợ lý sẽ đến đưa cơm cho cậu, cậu từng gặp rồi."
Lục Kỳ Miên muốn hỏi anh đi đâu? Nhưng nghĩ lại, Thẩm Diêm Tu không chủ động đề cập, cậu thực ra không nên lắm lời làm người khác ghét, thế là chỉ gật đầu.
Những ngày ở nhà một mình dài đến lạ thường.
Sau khi Thẩm Diêm Tu đi, sự cô đơn như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim Lục Kỳ Miên.
Cậu co ro ở vị trí mà Thẩm Diêm Tu đã ngủ, ôm lấy gối của Thẩm Diêm Tu, đầu ngón tay vô thức xoa xoa màn hình điện thoại, nhìn vào giao diện trò chuyện của Thẩm Diêm Tu và mình.
Mỗi một phút anh không có ở đây đều bị kéo dài vô hạn, cơ thể không khỏe sẽ nhớ đến Thẩm Diêm Tu, ăn cơm ngủ, ngay cả lúc vẽ cũng nghĩ đến Thẩm Diêm Tu…
Nỗi nhớ hóa thành những mũi kim nhỏ, đâm vào tim cậu đau nhói, những ngày tháng không có Thẩm Diêm Tu, đã trải qua như thế nào?
Lục Kỳ Miên dường như không nhớ rõ nữa.
Cậu ủ rũ rất lâu, cúi đầu nhìn, không ngờ mới là một giờ trưa.
Thật sự quá khó chịu.
Từ tối hôm qua, cảm xúc sa sút không thể giải thích được, cùng với cảm giác khó chịu của cơ thể ngày càng tăng.
Cuối cùng khiến Lục Kỳ Miên không thể kìm nén được, gọi điện thoại cho Thẩm Diêm Tu.
Khoảnh khắc bấm phím gọi, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
"Tôi đã nói với cậu, hôm nay có việc phải bận." Giọng Thẩm Diêm Tu bị hạ thấp truyền qua ống nghe.
Hiếm khi dồn hết dũng khí chủ động gọi cho Thẩm Diêm Tu một lần, còn chưa kịp mở miệng, đã bị đối phương nói một câu với giọng điệu không tốt, Lục Kỳ Miên sững sờ vài giây, cúi đầu nói: "Chỉ là, muốn hỏi anh đã ăn cơm chưa…"
"Diêm Tu? Ai gọi vậy? Rất quan trọng sao?"
Bên Thẩm Diêm Tu rất yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ cứ thế truyền rõ vào tai Lục Kỳ Miên.
Sắc mặt Lục Kỳ Miên lập tức trắng bệch, ngay sau đó liền nghe thấy Thẩm Diêm Tu nói: "Không quan trọng lắm."
Câu trả lời của anh trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, cảm giác mất trọng lượng và choáng váng khiến đại não Lục Kỳ Miên trống rỗng.
Cậu thảm hại vội vã cúp điện thoại.
Giọng điệu xa cách của Thẩm Diêm Tu khiến Lục Kỳ Miên không chịu nổi.
Cậu quá nhạy cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!