Thẩm Diêm Tu dường như tâm trạng không được tốt, hôm nay đặc biệt im lặng, ánh mắt ngưng tụ một lớp sương lạnh.
Cả buổi sáng, ngoài lúc ra chơi Lục Kỳ Miên chủ động đến gần hỏi bài, anh cũng chỉ nhàn nhạt, không nói một câu nào ngoài lề.
Lục Kỳ Miên tưởng rằng do mình quá ngốc, bài mới học 2 hôm trước đã quên, làm lỡ thời gian, cho nên Thẩm Diêm Tu không vui.
Người tinh ý đều có thể nhìn ra áp suất thấp đang bao trùm quanh người anh.
Trâu Thành Nghị đột nhiên đến gần hỏi: "Cậu cãi nhau với lớp trưởng à?"
Lục Kỳ Miên ủ rũ nói: "Không có."
"Cũng đúng, tính cách của cậu, giống như con cừu nhỏ, làm sao mà cãi nhau với người khác được, chỉ có nước bị bắt nạt thôi."
Trâu Thành Nghị bĩu môi, xoay bút, hạ giọng nói: "Lớp trưởng con người này là vậy đấy, trông có vẻ dễ gần, thực ra trong xương cốt lạnh lùng lắm, đối với ai cũng không nóng không lạnh."
"Kỳ Miên, cậu mới chuyển đến học kỳ này, không biết cũng là chuyện bình thường…"
Trâu Thành Nghị cũng không nói gì nhiều, nhưng Lục Kỳ Miên nghe xong trong lòng không được thoải mái, liền ngắt lời cậu ta, "Lớp trưởng đâu có."
Mắt Lục Kỳ Miên trợn tròn, nói tiếp: "Hai ngày nay tôi đều ở nhà Thẩm Diêm Tu!"
"Hả?!" Trâu Thành Nghị kinh ngạc, "Cậu ở nhà cậu ấy? Tại sao?!"
Vành tai Lục Kỳ Miên đỏ bừng, giải thích: "Mất chìa khóa, mẹ tôi không ở nhà…"
Trâu Thành Nghị nghiêng mặt nhìn cậu, "Vậy sao cậu không nói?"
"?"
Cậu ta vội vàng nói: "Cậu đến nhà tôi ở đi! Nhà tôi khá rộng rãi, có phòng cho khách, còn có game 3A mới mua, chúng ta có thể chơi cùng nhau!!!"
"Không cần đâu…"
Lục Kỳ Miên nhỏ giọng nói một câu: "Tôi cảm thấy nhà Thẩm Diêm Tu khá rộng rãi."
Cậu chuyển chủ đề, nói thêm một câu nữa, "Tôi có bài không biết làm, cậu ấy đều dạy tôi."
"Vậy được thôi." Trâu Thành Nghị cũng không ép, nhìn chằm chằm vào cậu mấy giây, lên tiếng, "Kỳ Miên, tôi phát hiện gần đây cậu học rất chăm chỉ."
"Muốn thi vào một trường đại học tốt hơn mà." Lục Kỳ Miên nắm chặt bút, vô thức vẽ những bức tranh đơn giản trên giấy nháp, hỏi Trâu Thành Nghị, "Lần trước cậu nói, Thẩm Diêm Tu sẽ được tuyển thẳng, có thật không?"
"Đương nhiên là thật, hồi lớp 10 và lớp 11 cậu ấy đã đại diện trường tham gia thi đấu, đã giành được giải thưởng của tỉnh."
Trâu Thành Nghị liếc ngày tháng và thời gian trên bảng đen, ước tính: "Chắc là sắp đến vòng chung kết rồi nhỉ, cậu không phát hiện lớp trưởng dạo này, có lúc bài tập cũng không viết mấy sao?"
"Vì đang chuẩn bị cho cuộc thi, giáo viên ngầm cho phép, dù sao thì cuộc thi là chuyện lớn."
Nói ra cũng đúng, Lục Kỳ Miên mỗi ngày đều làm bài kiểm tra, nhưng Thẩm Diêm Tu thì rất ít khi viết, trên bàn nhà anh là đề thi các năm trước, có lúc nghỉ trưa và tự học tối cũng không ở trong lớp, mà ở trong phòng làm việc của giáo viên.
Giọng Trâu Thành Nghị đầy ngưỡng mộ, "Hơn nữa cho dù lần này lớp trưởng không vào được top 50, cũng không sao, rất nhiều trường danh tiếng đều có kế hoạch tuyển sinh, những giải thưởng cậu ấy đã giành được trước đây và thành tích thường ngày của cậu ấy, cũng có thể được tuyển thẳng vào trường danh tiếng."
Lục Kỳ Miên nghe xong không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Diêm Tu, anh đang cầm bút nghiêm túc làm bài, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, rõ ràng là một ngày âm u, nhưng trên người Thẩm Diêm Tu dường như được phủ một lớp ánh sáng, chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiếng chuông vang lên, Lục Kỳ Miên thu lại ánh mắt.
Trâu Thành Nghị nói không sai, gần đây Lục Kỳ Miên quả thực đặc biệt nghiêm túc.
Cậu có tự biết mình, với thành tích của mình, đời này cũng không thể nào học cùng một trường đại học với Thẩm Diêm Tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!