Tin nhắn Lục Kỳ Miên gửi đi, rất lâu vẫn không có hồi âm.
Ban đầu cậu tự an ủi mình là do chênh lệch múi giờ, nhưng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, Trâu Thành Nghị vẫn không hề hồi âm.
Khoảng thời gian chờ đợi vô cùng dằn vặt, Lục Kỳ Miên không thể kiểm soát được, cứ luôn suy nghĩ lung tung, cậu hết lần này đến lần khác nhấp vào xem vòng bạn bè của Trâu Thành Nghị, xác nhận đối phương chưa xóa mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong phòng bệnh chỉ có ánh sáng xanh nhàn nhạt từ máy theo dõi, Lục Kỳ Miên có hơi sụp đổ, từ lúc phát hiện mắc bệnh bạch cầu đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu không chịu nổi, uất ức đến rơi nước mắt, bàn tay đang cắm kim lưu vô thức vò nhàu ga giường, cho đến khi co giật mới buông ra.
Lục Kỳ Miên vùi mặt vào chiếc gối đầy mùi nước khử trùng, nước mắt làm ướt đẫm khăn gối.
Giữa lúc sụp đổ và tuyệt vọng.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo trong bóng tối.
Ánh sáng yếu ớt phá tan sự tĩnh lặng và bóng đêm, Lục Kỳ Miên vội vàng bò dậy, mặt cậu ướt sũng, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.
[Bận quá, không rảnh trả lời cậu.]
[Tôi vẫn đang giận đấy.]
[Lục Kỳ Miên, tôi sắp kết hôn rồi, cậu không về uống ly rượu mừng à?]
[Cậu về tham dự hôn lễ, tôi sẽ tha thứ cho cậu.]
[Không phải cậu hỏi tôi tin tức của Thẩm Diêm Tu sao? Cậu về là có thể nhìn thấy người ấy đấy.]
—— Về là có thể gặp được Thẩm Diêm Tu.
Lục Kỳ Miên giơ tay lau nước mắt, trong đầu cậu vang lên lời của bác sĩ ban ngày.
Thực ra tình hình của Lục Kỳ Miên không mấy lạc quan, tế bào gốc tạo máu trong kho không có mẫu nào tương thích với cậu, hiện tại chỉ có thể tiến hành điều trị bảo tồn.
Nhưng ghép tủy, đâu phải dễ dàng mà tìm được người tương thích như vậy.
Từ khi mắc bệnh đến nay, Lục Kỳ Miên đã thấy rất nhiều bệnh nhân bạch cầu, họ phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, rụng hết tóc trong quá trình hóa trị, ăn không nuốt trôi, có những trường hợp chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ đợi thần chết giáng lâm.
Mấy năm nay Lục Kỳ Miên đi làm thêm, vẽ vời, số tiền tiết kiệm được cũng không nhiều lắm.
Cậu không chắc có đủ để chữa bệnh hay không.
Cậu thực sự rất sợ hãi, sợ tiền tiêu hết sạch, sợ bệnh không chữa khỏi, sợ mình cứ thế lặng lẽ chết ở nước ngoài.
Cậu càng sợ lần chia tay vội vã năm đó, chính là lần cuối cùng được gặp Thẩm Diêm Tu.
Lục Kỳ Miên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nước mắt theo cằm nhỏ xuống màn hình.
[Không phải cậu hỏi tôi tin tức của Thẩm Diêm Tu sao? Cậu về là có thể nhìn thấy người ấy đấy.]
Về là có thể gặp được Thẩm Diêm Tu…
Cậu thầm niệm đi niệm lại trong lòng rất nhiều lần.
Ý nghĩ này, giống như một hòn đá khổng lồ được ném vào mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, tạo ra những gợn sóng mãi không tan.
Lục Kỳ Miên nghĩ, nếu bệnh không chữa được, trước khi qua đời, cậu muốn gặp lại Thẩm Diêm Tu một lần, cậu muốn vì chuyện năm đó mà nói với anh một lời xin lỗi.
Thẩm Diêm Tu không tha thứ cũng không sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!