Chương 19: Ngủ Lại Nhà Thẩm Diêm Tu

Chuyện của Lưu Hạo Thiên, dù sao thì cả 2 bên đều không động thủ, chỉ là va chạm lời nói, nếu đổi lại là người khác, chuyện này cứ thế mà qua.

Cũng may Thẩm Diêm Tu là cục cưng của các thầy cô giáo và chủ nhiệm, nên nhà trường mới chỉ phê bình Lưu Hạo Thiên vài câu.

Quả hồng thì chọn quả mềm để nắn, Thẩm Diêm Tu không dễ chọc, Lưu Hạo Thiên liền chuyển mũi dùi sang Lục Kỳ Miên, người đã ra mặt cho Thẩm Diêm Tu.

Cậu ta không trị được Thẩm Diêm Tu, chẳng lẽ ngay cả một học sinh chuyển trường yếu đuối văn nhã cũng không trị được sao?

Những suy nghĩ linh tinh của cậu ta, Lục Kỳ Miên hoàn toàn không biết, sự chú ý của cậu đang đặt trên người Đàm Tinh Nguyệt.

Lần gần nhất Đàm Tinh Nguyệt về là nửa tháng trước, trên người bà mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn với mùi nước hoa nam nồng nặc đến mức có hơi buồn nôn.

Người đàn ông lần trước đón Lục Kỳ Miên và Đàm Tinh Nguyệt về, mặc một chiếc áo khoác hành chính màu đen, cách nói chuyện và ăn mặc không giống như người có tính cách xịt nước hoa nồng nặc.

Tình trạng tình cảm của Đàm Tinh Nguyệt, Lục Kỳ Miên trước nay đều không quan tâm.

Lúc cậu còn nhỏ đã từng lắm lời hỏi, đổi lại là những lời chửi rủa và đấm đá của Đàm Tinh Nguyệt, suýt nữa thì đã bị bà ta vặn đứt tai.

Lục Kỳ Miên mới đến trường mới được vài ngày, Đàm Tinh Nguyệt đã bắt đầu ra ngoài không về.

Hiếm khi trở về, chỉ giả vờ hỏi vài câu về thành tích của Lục Kỳ Miên, thường ở không được mấy tiếng đã đi.

Lần trước lúc bà rời đi, còn lấy đi hai bức tranh của Lục Kỳ Miên.

Lục Kỳ Miên hỏi bà làm gì, Đàm Tinh Nguyệt chỉ bảo cậu câm miệng, cuối cùng còn chửi rủa, nói rằng mình bỏ tiền cho Lục Kỳ Miên học vẽ, mà không được xem sao?

Tâm trạng của bà rất không ổn định, lúc nổi điên không chỉ chửi lung tung mà còn động tay động chân.

Hễ Lục Kỳ Miên cãi lại phản kháng, bà liền đòi sống đòi chết, cầm dao quỳ trên đất bắt Lục Kỳ Miên đâm mình một nhát…

Đối với Lục Kỳ Miên mà nói, tình thân không hề ấm áp.

Đàm Tinh Nguyệt đối với cậu mà nói, giống như một cái gông nặng ngàn cân, trói buộc Lục Kỳ Miên, đè nén cậu đến mức không thở nổi.

Trớ trêu thay, cái gông này, lại là người thân duy nhất của Lục Kỳ Miên trên thế gian này.

Lục Kỳ Miên tuy oán bà, nhưng dù sao cậu cũng là do Đàm Tinh Nguyệt nuôi lớn.

Người không phải cỏ cây, trong tình thân phức tạp của cậu đối với Đàm Tinh Nguyệt, có một điều chắc chắn, cậu sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ đã cho mình sự sống, còn nuôi lớn mình đi chết.

Cho nên cậu cố gắng hết sức không chọc giận Đàm Tinh Nguyệt, chuyện gì cũng nhẫn nhịn.

Những ngày này, bà không về, Lục Kỳ Miên ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là lần trước lúc về, số tiền để lại cho Lục Kỳ Miên không còn bao nhiêu.

Điều này khiến Lục Kỳ Miên có cảm giác khủng hoảng, mấy ngày gần đây để tiết kiệm tiền, Lục Kỳ Miên chỉ ăn 1 bữa trưa.

Chỉ trong vài ngày, người đã gầy đi không ít.

Nhưng dây thừng chỉ đứt ở chỗ mỏng nhất, người ta lúc gặp xui, chuyện không may cứ nối tiếp nhau.

Vì cuối tuần trong thành phố có lãnh đạo kiểm tra, học sinh lớp 12 không cần phải học thêm, thứ 6 sau khi tổng vệ sinh xong ngay cả buổi tự học tối cũng được miễn.

Lục Kỳ Miên để tiết kiệm tiền xe, đã đi bộ 40 phút trong gió lạnh về nhà, đến cửa sờ túi, không tìm thấy chìa khóa đâu!

Cậu lật đi lật lại trong cặp sách và túi đồng phục mấy lần, vẫn không tìm thấy chìa khóa.

Nhiệt độ ngày một thấp, Lục Kỳ Miên đứng trước cửa nhà lạnh đến môi tím tái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!