Chương 16: Năm Trước (2)

Thẩm Diêm Tu thời học sinh quả thực quá chói mắt.

Đứng đầu toàn khối, các môn Toán, Lý, Hóa gần như đạt điểm tuyệt đối, trong bảng xếp hạng điểm thi tháng, Thẩm Diêm Tu lần nào cũng đứng đầu, bảng điểm được viền vàng, mỗi lần đều bỏ xa người đứng thứ 2 2, 30 điểm.

Anh là mầm non được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc không hay cười, mỗi ngày sáng tối đều phải cầm theo bình giữ nhiệt của mình đi dạo đến cửa lớp, dừng chân một lúc lâu, trên mặt treo nụ cười hiền từ, nhìn Thẩm Diêm Tu một cái.

Thẩm Diêm Tu từ năm lớp 10, đã là đối tượng bồi dưỡng được các giáo viên bộ môn đánh dấu trọng điểm trong sổ giáo án.

Anh là cục cưng trong mắt của giáo viên và chủ nhiệm.

Lục Kỳ Miên nghe bạn cùng bàn Trâu Thành Nghị nói chuyện với người khác, rằng học bá như Thẩm Diêm Tu, trường học chắc chắn sẽ treo băng rôn riêng cho anh.

Thẩm Diêm Tu không chỉ học giỏi, mà mảng thể thao cũng không chê vào đâu được.

Khi các bạn nam trong lớp thiếu người chơi bóng, sẽ gọi Thẩm Diêm Tu, lúc anh không nghỉ ngơi liền sẽ đi.

Lục Kỳ Miên đã tận mắt thấy anh bị 2 bên tranh giành.

Mỗi lần Thẩm Diêm Tu đi chơi bóng, Lục Kỳ Miên sẽ đứng bên cửa sổ học thuộc bài.

Thực ra, sự chú ý của cậu đều đặt ở Thẩm Diêm Tu trên sân bóng.

Mỗi lần Thẩm Diêm Tu ghi bàn, tim Lục Kỳ Miên lại đập nhanh.

"Lục Kỳ Miên?" Trâu Thành Nghị vỗ vai cậu từ phía sau, "Nhìn chăm chú thế? Cậu cũng thích chơi bóng rổ à? Có thể chơi cùng nhau đấy."

Lục Kỳ Miên cứ ngỡ mình đã giấu kín tâm tư rất tốt, nghe xong liền vội vàng phủ nhận, "Không, không có, tôi không biết chơi bóng, tôi đang học thuộc công thức…"

Khi Lục Kỳ Miên quay lưng lại, cậu hoảng hốt đập cuốn sách trong tay lên bệ cửa sổ.

Cậu không nói rõ được cảm giác của mình đối với Thẩm Diêm Tu, cứ không nhịn được mà nhìn Thẩm Diêm Tu, thỉnh thoảng khi Thẩm Diêm Tu đến gần cậu, hoặc nói vài câu, Lục Kỳ Miên sẽ rất vui.

Thẩm Diêm Tu là một người rất nhạy bén, sự tò mò và quan sát của Lục Kỳ Miên đối với anh, Thẩm Diêm Tu rất dễ dàng đã phát hiện ra.

Tại cửa nhà vệ sinh sau một buổi học, Thẩm Diêm Tu trực tiếp hỏi Lục Kỳ Miên, "Cậu không có việc gì cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"

Lục Kỳ Miên cả người ngây ra, có gần 1 phút mất đi khả năng ngôn ngữ.

Dưới ánh mắt áp bức của Thẩm Diêm Tu, yết hầu khó khăn trượt lên xuống, lắp bắp nói: "Tôi, tôi cảm thấy cậu rất lợi hại."

Giọng c** nh* như tiếng muỗi kêu, âm cuối tan biến trong tiếng nói cười ở hành lang.

Thẩm Diêm Tu nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Ồ? Có ý gì?"

Lục Kỳ Miên như muốn tìm một cái khe đất để chui vào, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Học rất giỏi, lần trước thi Toán được điểm tuyệt đối…"

"Chơi bóng cũng rất lợi hại, động tác lên rổ rất đẹp trai, trông cũng rất đẹp trai, nữ sinh lớp bên cạnh gửi thư tình cho cậu, quan hệ rất tốt, mọi người đều rất khâm phục cậu…"

Mỗi một câu của Lục Kỳ Miên đều là sự thật, con người cậu có hơi chậm chạp, như thể không đủ tự tin, giọng ngày càng nhỏ. "Tôi và những người khác đều không quen, chỉ có nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút…"

Cậu lén lút nhìn vẻ mặt của Thẩm Diêm Tu, thấy anh không có vẻ phản cảm, liền nhân cơ hội nói: "Cho nên lớp trưởng, tôi có bài không biết làm, có thể đến hỏi cậu không?"

Cha mẹ của Lục Kỳ Miên ngoại hình đều không chê vào đâu được, cậu thừa hưởng gen tốt của cả hai, da giống như không bị rám nắng, còn trắng hơn một số bạn nữ, hễ ngại ngùng là tai sẽ đỏ lên.

Một đôi mắt to như chứa cả hồ sao. Vóc dáng không quá cao, khoảng 1m76, nhưng tỷ lệ cơ thể rất tốt.

Thẩm Diêm Tu rất ít khi dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam sinh, nhưng từ này lại rất hợp với Lục Kỳ Miên.

Trong lớp không ít người muốn hỏi bài Thẩm Diêm Tu, Thẩm Diêm Tu đều trả lời đối phương bằng câu "có thời gian là được", nhưng đối mặt với đôi mắt mang theo sự rụt rè và ngại ngùng này của Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu lại trả lời: "Có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!