Lục Kỳ Miên sốt cao, giống như quả cà tím bị sương giá đánh.
Không có tinh thần gì, nhưng ý chí vẫn khá kiên định, ngày thứ 2 còn đặt đồng hồ báo thức, định bò dậy làm bữa sáng cho Thẩm Diêm Tu.
Sự tồn tại của Thẩm Diêm Tu còn hữu hiệu hơn cả thuốc ngủ, Lục Kỳ Miên ngủ cùng anh, bình thường luôn lo lắng mất ngủ, nhưng hôm đó sau khi uống thuốc, nằm một lát đã ngủ thiếp đi.
Hơn nữa còn ngủ khá ngon, đồng hồ báo thức reo nửa ngày trời, cũng không tỉnh.
Giấc ngủ của Thẩm Diêm Tu nông hơn cậu không ít, tay đặt trên eo của Lục Kỳ Miên, ngay khoảnh khắc đồng hồ báo thức reo liền tỉnh giấc.
Bị đánh thức, Thẩm Diêm Tu nhíu mày, ánh sáng ban mai yếu ớt len qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng, Thẩm Diêm Tu nương theo ánh sáng nhìn rõ, Lục Kỳ Miên đầu tựa vào vai mình, nhắm mắt ngủ rất ngoan.
Tiếng chuông vẫn còn vang, Lục Kỳ Miên không có một chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.
Thẩm Diêm Tu: "…"
Anh không nhịn được mà nghĩ, ý nghĩa của cái đồng hồ báo thức này của Lục Kỳ Miên rốt cuộc là để gọi cậu dậy, hay là để gọi mình dậy.
Tay Thẩm Diêm Tu đặt trên eo cậu không nhịn được mà véo nhẹ, trên người không có chút thịt nào, trên mặt cũng vậy, gầy đến mức không có chút thịt nào.
Thẩm Diêm Tu quan sát cậu, cuối cùng, trong tiếng chuông, thấy mí mắt của Lục Kỳ Miên khẽ động.
Thẩm Diêm Tu thu tay về, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lục Kỳ Miên tỉnh dậy việc đầu tiên là tắt đồng hồ báo thức, sau đó xem Thẩm Diêm Tu có bị đánh thức không.
Thẩm Diêm Tu nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Kỳ Miên.
Anh liền nghĩ, tại sao mình phải giả vờ ngủ?
Lục Kỳ Miên đánh thức mình, Thẩm Diêm Tu nên nổi giận đến xấu hổ, tóm cậu dậy lắc tỉnh, mắng cho một trận, sau đó bảo cậu cút đi mới đúng.
Lục Kỳ Miên không hề nhận ra Thẩm Diêm Tu đã tỉnh.
Cậu dụi dụi mắt, vừa ngủ dậy có hơi nặng đầu nhẹ chân, lúc xuống giường mắt cá chân bị trẹo lại đau một chút, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Cậu rất sợ làm Thẩm Diêm Tu thức giấc, sợ sáng sớm bị mắng thêm một trận, giày cũng không dám mang, cũng không dám nhảy lò cò, rón rén bước chân, chậm rãi di chuyển về phía cửa.
Lúc cậu xuống giường Thẩm Diêm Tu đã mở mắt ra, nhưng Lục Kỳ Miên vẫn không hề phát hiện.
Bóng lưng yếu ớt của cậu, những động tác cẩn thận, đều được Thẩm Diêm Tu thu hết vào tầm mắt.
Sau khi cậu đi, Thẩm Diêm Tu ngồi dậy, trong lòng có hơi bực bội, cảm thấy cách sỉ nhục Lục Kỳ Miên như thế này, thật vô vị.
Sau khi rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xong, lúc Thẩm Diêm Tu canh giờ xuống lầu, Lục Kỳ Miên đã bưng đĩa trái cây đã rửa sạch lên bàn.
Thấy Thẩm Diêm Tu xuống lầu, Lục Kỳ Miên mỉm cười với anh, nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."
Thẩm Diêm Tu có hơi mơ màng.
Vì lần cuối cùng Lục Kỳ Miên nói với mình chào buổi sáng, vẫn là 6 năm trước.
Nếu như theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Diêm Tu.
Theo thành tích của Lục Kỳ Miên, mặc dù không thể học cùng một trường đại học với mình, nhưng Thẩm Diêm Tu đã chọn cho cậu trường học và chuyên ngành, 2 người sẽ học đại học ở cùng một thành phố, khoảng cách giữa các trường cũng không quá xa.
Số tiền Thẩm Diêm Tu tiết kiệm được, cộng với tiền làm thêm trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, đủ để 2 người thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài trường.
Ngoài giờ học, những lúc khác, hai người sẽ ở cùng nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!