Chương 1: Bệnh Bạch Cầu Cấp Tính

Khi Lục Kỳ Miên từ bệnh viện đi ra, mây chì giăng thấp, xám xịt như thể sắp rơi xuống.

Mùa đông ở nước M vừa ẩm vừa lạnh, gió buốt cuốn theo những bông tuyết táp thẳng vào mặt.

Lục Kỳ Miên rùng mình một cái, tê dại vùi nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, trên người cậu vương vấn mùi nước khử trùng của bệnh viện, vừa xộc lên mũi vừa buồn nôn.

3 tháng trước, vào một ngày nọ, Lục Kỳ Miên luôn cảm thấy mệt mỏi, ban đầu còn tưởng là do dạo gần đây nhận bản thảo vẽ quá mệt, giờ giấc đảo lộn, thiếu ngủ gây ra.

Sau khi giao xong bản thảo, Lục Kỳ Miên bèn cho mình nghỉ phép mấy ngày, mấy ngày ngủ đủ giấc đó vẫn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, sau đó còn bắt đầu sốt nhẹ kéo dài.

Sau khi cảm thấy không khỏe, Lục Kỳ Miên tự mình uống thuốc hạ sốt, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Sốt đi sốt lại mãi cuối cùng cũng không phải là cách, sau khi mời bác sĩ gia đình đến xem, đối phương đã giúp cậu hẹn lịch kiểm tra ở bệnh viện.

Quy trình khám bệnh bên này rất rườm rà, thời gian kiểm tra được xếp vào một tuần sau đó.

Kết quả kiểm tra cho thấy các tế bào dòng tủy chưa trưởng thành trong tủy xương của cậu tăng sinh với số lượng lớn, các tế bào bất thường chiếm không gian tủy xương, ức chế sự biệt hóa và tăng sinh của các tế bào gốc bình thường.

Chức năng tạo máu bị tổn thương, hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu trong máu giảm.

—— Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy!

Lục Kỳ Miên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh này.

Phương án điều trị mà bác sĩ đưa ra là trước tiên làm thuyên giảm bệnh tình.

Lục Kỳ Miên nằm viện 10 ngày, mỗi ngày đều truyền dịch và tiêm thuốc.

Chuyện Lục Kỳ Miên mắc bệnh bạch cầu phải nhập viện không nói cho bất kỳ ai, sau khi theo mẹ đến nước M, mối quan hệ giữa Lục Kỳ Miên và mẹ đã rơi xuống điểm đóng băng, năm thứ 2 cậu đã dọn ra ngoài ở riêng.

Cậu chưa bao giờ chủ động liên lạc với Đàm Tinh Nguyệt, nhưng đối phương dù sao cũng là người mẹ có cùng huyết thống với cậu.

Lục Kỳ Miên không thể thực sự nhẫn tâm, năm đầu tiên vừa dọn ra ngoài, Đàm Tinh Nguyệt mỗi ngày đều gọi 7, 8 cuộc điện thoại, bà sẽ chạy đến trường của Lục Kỳ Miên mà không báo trước, thậm chí vào lúc đêm khuya thanh vắng, khi Lục Kỳ Miên đã ngủ say, bà sẽ chạy đến gõ cửa căn hộ của Lục Kỳ Miên.

Dẫu là người có tính tình tốt đến mấy, cũng sẽ bị cái h*m m**n kiểm soát như vậy bức cho phát điên.

Lục Kỳ Miên cuối cùng cũng bùng nổ, cậu vừa nói được 2 câu, Đàm Tinh Nguyệt đã bắt đầu khóc lớn, thậm chí còn làm ầm lên đòi chết.

Bà trước tiên chửi ầm lên rằng Lục Kỳ Miên không có lương tâm, gào thét đến xé lòng:

"Tao rốt cuộc có lỗi gì với mày!!!"

"Tất cả những gì tao làm đều là vì mày!!!"

"Tao nuôi mày lớn từng này, tao đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tao hy sinh tất cả, toàn bộ đều là vì mày!"

Sau khi gào thét, bà lại bắt đầu sụp đổ khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Kỳ Miên…… chỉ vì một Thẩm Diêm Tu, chỉ vì một mình nó! Mày muốn vì một người ngoài mà hận tao! Mày muốn bức chết tao phải không?!"

Lúc còn trẻ, Đàm Tinh Nguyệt là người của đoàn vũ đạo tỉnh, có rất nhiều người theo đuổi bà, cha của Lục Kỳ Miên cũng là một trong số đó.

Khi đó Lục Trạm Quang toàn mua vé ở hàng ghế đầu, mỗi lần biểu diễn kết thúc còn đặt cho Đàm Tinh Nguyệt một bó hoa rất lớn.

Ông cao lớn đẹp trai, là một bậc quân tử khiêm tốn, vừa có tài hoa có năng lực, vừa có gia cảnh giàu có.

Sau khi Đàm Tinh Nguyệt và ông xác định quan hệ yêu đương, đối phương cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Đàm Tinh Nguyệt chìm trong tình yêu, tâm trí cũng không còn đặt vào việc luyện tập và vũ đạo nữa, sau khi vị trí vũ công chính bị người khác cướp mất, bà tức giận rời khỏi đoàn vũ đạo, đồng thời rất nhanh chóng kết hôn với cha của Lục Kỳ Miên.

Sau khi kết hôn không lâu, Lục Trạm Quang luôn đi công tác, Đàm Tinh Nguyệt vì chuyện này mà cãi nhau với ông rất nhiều lần, thậm chí còn nảy sinh ý định ly hôn, nhưng Lục Trạm Quang lại nói rằng mình bận rộn là vì gia đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!