Chuyển ngữ: Thanh Trà
Beta: Thuỷ Tiên
Trương Vạn Lâm ngồi trên giường, đầu tóc rối bời, ánh mắt tràn đầy mỏi mệt, miệng chú ấy cứ lẩm bẩm gì đó, muốn nói rồi lại thôi, lén lút nhìn về Lương Hi và lão Phương.
Lương Hi đánh giá sơ bộ ngôi nhà này, ngôi nhà bày biện đơn sơ, có mùi hôi thối, trong phòng có tổng cộng ba chiếc giường, giường của Trương Vạn Lâm là xập xệ nhất, còn ở ngay bên cạnh cửa nữa, đủ để thấy được rằng, ở đây, địa vị của chú ấy không được cao cho lắm.
Lương Hi và lão Phương trao đổi ánh mắt với nhau, lão Phương tháo mũ rộng vành, phe phẩy chiếc quạt, cười ha ha mà nói rằng: "Cậu đừng căng thẳng, chúng tôi đến đây là để hỏi đôi chút về tình hình của Lâm Tiểu Hà.
"Trương Vạn Lâm vừa cảnh giác vừa sợ sệt, chú ấy gãi gãi cánh tay đầy vết sưng đỏ, hỏi:"Cô… cô ấy thì có chuyện gì đáng để hỏi?
"Lão Phương hơi khựng lại, rồi thong thả nói:"Cậu có biết Lâm Tiểu Hà dùng dây gì để treo cổ không?
"Trương Vạn Lâm ngây ra, nhìn lão Phương bằng ánh mắt ngờ vực, rồi chú ấy lắc đầu. Lão Phương cười:"Là một đoạn dây ni lông màu xanh.
Tôi nghe người ở cửa tiệm nói, gần đây cậu có mua dây thừng ở cửa tiệm trên đường."
"Không…" Trương Vạn Lâm nhất quyết phủ nhận: "Anh… anh nghe nhầm rồi, tôi chưa từng mua."
"Anh chắc chắn là không à?" Lương Hi không nhịn được mà xen lời: "Nói dối với cảnh sát thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
"Mặt Trương Vạn Lâm đỏ bừng bừng, người chú ấy vô thức vặn vẹo, ngữ khí cũng trở nên gấp gáp:"Không… không có… thật mà.
"Lương Hi cố tình thăm dò:"Nhưng tôi thấy dây phơi quần áo bên ngoài giống hệt sợi dây Lâm Tiểu Hà dùng để treo cổ.
"Trương Vạn Lâm tái mét mặt mày ngay tức thì, chú ấy không ngừng gãi gãi những vết sưng đỏ trên cánh tay mình, chân cũng run lẩy bẩy vì căng thẳng. Chú ấy kích động đứng bật dậy, biện giải rằng:"Tôi… tôi mua dây thừng thật, nhưng tôi thề với trời, tôi không giết Tiểu Hà, sợi dây đó tôi để ở nhà, chắc chắn là cô ấy cầm đi, chắc chắn là vậy."
"Cầm đi lúc nào?
"Lương Hi truy hỏi. Dường như Trương Vạn Lâm đã tìm thấy hy vọng xoá bỏ hiềm nghi, chú ấy nghiêm túc suy nghĩ, mấy giây sau, chú ấy nói:"Có lẽ… có lẽ là mấy hôm trước, hôm ấy tôi muốn buộc đồ trong nhà thì phát hiện không có dây, còn tưởng là bố cô ấy cầm đi rồi, không ngờ lại là cô ấy.
"Nhìn bộ dạng rúm ró tay chân của Trương Vạn Lâm, Lương Hi thấy rất bực bội. Cái tên này, đối diện với cảnh sát thì sợ hãi e dè, đối với người vợ kết tóc thì lại ra tay mạnh bạo, không xứng làm đàn ông chút nào cả."Anh đã từng đánh cô ấy hay chưa?"
Lương Hi chuyển câu hỏi.
"Tôi…" Trương Vạn Lâm nghẹn lời, gã ta nhìn Lương Hi, như thể đang suy đoán hàm ý khi cô hỏi như thế này, rồi gã ta nói: "Đầu óc cô ấy không tốt, muốn cô ấy nghe lời thì chắc chắn là tôi phải đánh cô ấy.
"[*] [*] Đến đây, mình xin phép đổi nhân xưng của Trương Vạn Lâm thành"gã ta" thay vì "chú ấy
"như những đoạn trước (và cả những chương trước) nhé. Vì Trương Vạn Lâm đã thừa nhận mình đánh Lâm Tiểu Hà."Dựa vào đánh đập thì có thể khiến cô ấy nghe lời à?
"Nghe thấy lời nói ngu xuẩn này của Trương Vạn Lâm, Lương Hi càng thêm tức giận. Trương Vạn Lâm càng sợ sệt hơn, gã ta ngoan ngoãn nói:"Thường thì là vậy, nhưng tôi… tôi cũng không còn cách nào khác, ngộ nhỡ cô ấy ra ngoài kiếm chuyện thì tôi đền sao cho nổi."
"Anh…
"Lương Hi rất muốn cho gã đàn ông này một cú đá mạnh mẽ, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cô chỉ đành nén lửa giận lại. Cô liếc nhìn lão Phương, không biết lão Phương đã đứng ngoài cửa tự bao giờ, trên tay cầm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa, không hề có ý định tham gia tra hỏi. Lương Hi chỉ đành hỏi tiếp:"Lần gần nhất anh đánh cô ấy là lúc nào?
"Trương Vạn Lâm bày ra biểu cảm khó xử, muốn nói rồi lại thôi."Nói mau."
"Ba hôm trước, tôi muốn… ấy ấy… với cô ấy, cô ấy không chịu nên cắn vào cánh tay tôi, tôi bóp cổ cô ấy, đánh cánh tay cô ấy, còn đánh vào lưng.
"Lương Hi suýt thì tức đến ngất xỉu, cô quở trách:"Anh có phải là con người không vậy hả? Chỉ vì cô ấy không chịu nên anh đánh cô ấy?
Cô ấy đang mang thai con của anh đấy, anh có biết không hả?
"Trương Vạn Lâm nghe thấy câu nói này, thì sắc mặt từ vàng vọt chuyển thành đo đỏ, gân xanh trên cổ nổi lên, gã ta nghẹn ứ họng lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau vài chục giây trôi qua, gã ta vẫn không sao thốt ra thành lời."Sao cậu không nói gì nữa?
"Lão Phương hỏi. Vành tai Trương Vạn Lâm vểnh lên, gã ta mím môi lại, oan ức nói rằng:"Nói chuyện này ra ngoài để làm mất mặt cả nhà họ Trương chúng tôi à?Ông Phương:Chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn việc cậu giết người à?Trương Vạn Lâm:Cũng… gần như vậy…Lão Phương:Có gì thì nói mẹ đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!