Chương 4: (Vô Đề)

Trans: Thanh Mai

Beta: Thuỷ Tiên

Lâm Sinh Nguyên đã sai.

Ngay tối hôm đó Lương Hi đã hối hận.

Đồn cảnh sát không có chỗ cho Lương Hi ở, cô chỉ có thể ở nhờ trong ủy ban xã ở phía chếch chếch đối diện đồn cảnh sát.

Ủy ban xã có tổng cộng bốn tòa lầu, một tòa văn phòng, một tòa nhà ở, còn có một tòa sảnh lớn, một tòa nhà ăn.

Ngoài ra, còn có mấy căn phòng không biết dùng để làm gì.

Lương Hi ở trong tòa nhà ở gần sát hướng tây, căn phòng thứ ba bên phải ở tầng một.

Căn phòng đã được dọn dẹp sơ qua, đệm chăn và vật dụng hằng ngày đều là đồ mới.

Trông cũng khá ổn nhưng nơi này có sự khác biệt quá lớn so với chỗ mà trước đây Lương Hi ở, nước nóng thì phải đến nhà ăn để lấy, tắm rửa bằng một cái chậu gỗ, súc miệng phải đến cửa để súc, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải chạy đến phía còn lại của tòa nhà ở.

Có nghĩ thế nào thì đây cũng là một quyết định làm người ta thấy hối hận.

Lúc đó Lương Hi chỉ chọn bừa một chỗ trên bản đồ mà thôi.

Trước khi đi, Lương Học Châu còn chế giễu cô rằng, nếu không làm tiếp được thì có thể gọi điện thoại cho ông ta bất kỳ lúc nào, ông ta sẽ bảo người điều cô về.

Lương Học Châu luôn xem thường Lương Hi như thế, lúc nào cũng thấy cô làm chuyện gì cũng không xong.

Nhưng rõ ràng là Lương Hi đã dựa vào sự cố gắng của bản thân mình mà vào được Học viện Cảnh sát.

Nếu không phải do mẹ cô mất sớm, cô không có tiền đi học, thì cô cũng sẽ không tìm đến Lương Học Châu để xin phí sinh hoạt, thế nhưng, ông ta làm như Lương Hi đã nhận được nhiều lợi ích từ ông ta lắm vậy, việc nuôi dưỡng con cái là nghĩa vụ mà mỗi người làm bố, làm mẹ nào cũng phải gánh chịu, vậy mà mỗi lần cô tìm ông ta để xin tiền thì ông ta lại trưng ra vẻ mặt như bố thí đó, làm cô chẳng thoải mái chút nào.

Lương Hi cười gượng, bây giờ cô đã rời xa người bố luôn tự cho là mình đúng đó, nhưng hoá ra tất cả cũng chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng đã từng.

Sắc trời tuy đã tối, nhưng không khí thì vẫn cứ nóng nực như thế, Lương Hi muốn ăn kem que, nếu mùa hè mà không ăn thứ gì đó lành lạnh, thì cô sẽ thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Nghe Lâm Sinh Nguyên nói, trên con phố này có một cửa tiệm có tủ đông lạnh, ở đó có bán kem que, bây giờ vẫn còn sớm, chẳng thà ra ngoài đi dạo rồi tiện thể làm quen với cảnh vật xung quanh một chút.

Lương Hi đứng dậy, cô cầm lấy đèn pin và chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Lương Hi ra khỏi cổng lớn của ủy ban xã mới phát hiện màn đêm trong núi tối đến mức nào, nhìn ra nơi xa xa, màu đen của bầu trời và dãy núi nối liền lại với nhau, ánh đèn mờ nhạt phát ra từ trong các ngôi nhà trên lưng núi trông hệt như những đốm lửa trong dãy núi, chúng cứ lay động qua lại mãi.

Màn đêm xung quanh cứ ập về phía Lương Hi, Lương Hi không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đường phố ở xã Lục Trình chỉ bao gồm một con đường, đi về hướng bên trái là hướng đi đi đến cửa tiệm mà Lâm Sinh Nguyên nói.

Lương Hi dựa vào trí nhớ lúc ban ngày mà đi về phía cửa tiệm.

Chẳng hay cô đã đến ngay trước cửa của một cửa tiệm có ánh đèn sáng rực tự khi nào.

Cửa tiệm có tên là "cửa tiệm Nguyệt Hoa", trong cửa tiệm đang sáng đèn, trên giá chất đầy các loại hàng hóa, tủ đông màu trắng được đặt ở một góc của cửa tiệm, cực kỳ dễ thấy.

Một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi ngồi bên trong quầy tính tiền, cậu bé đang nhìn chằm chằm vào một chiếc ti vi trắng đen, xem rất say mê.

"Khụ khụ…" Lương Hi ho vài tiếng, thu hút sự chú ý của cậu bé.

Cậu bé quan sát Lương Hi một lượt, hỏi cô: "Muốn mua gì?"

"Kem que."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!