Ngày hôm sau, Dương Thanh thức dậy rất sớm.
Cô dựng sẵn giá vẽ, chờ Lâm Tiểu Hà đã đến.
Lâm Tiểu Hà rất đúng giờ.
Cô ấy đi thẳng đến cửa phòng Dương Thanh.
Cô ấy vừa vào cửa thì ngồi xuống một góc sô pha giống hôm qua.
Dương Thanh thấy cô ấy ngồi ổn định thì cầm lấy bút tiếp tục tác phẩm dang dở của ngày hôm qua.
Sau một ngày thích ứng, cô nhẹ nhàng hơn hôm qua rất nhiều, chỉ là, đã không có nhiều lời để có thể trò chuyện với Lâm Tiểu Hà như ngày xưa nữa.
Thời gian sớm đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của các cô, hai người không thể cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai như khi xưa nữa.
"Vì sao cậu không muốn để mọi người thấy cậu đến chỗ tớ?
"Dương Thanh tùy tiện tìm đề tài nói chuyện phiếm với Lâm Tiểu Hà. Ngực Lâm Tiểu Hà hơi phập phồng, cô ấy cụp mi nói:"Tớ không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết.
"Dương Thanh có chút nghi hoặc:"Cái gì là rắc rối không cần thiết?
"Lâm Tiểu Hà tự hỏi vài giây, mới thẳng thắn nói:"Tớ không muốn làm người nhà phát hiện, cũng không muốn để những người khác biết chúng ta quen nhau.
"Nghe câu này, Dương Thanh càng thêm kỳ quái, cô nói:"… Nhưng có bạn bè không phải chuyện gì xấu mà.
"Lâm Tiểu Hà lắc đầu, cô ấy dùng sự bình tĩnh và lý trí mà nói rằng:"Bệnh tâm thần không nên có bạn bè, nếu có, bạn bè của người đó cũng sẽ bị coi là thần kinh không bình thường.
"Hơi thở của Dương Thanh cứng lại. Có đôi khi, cô thấy hoài nghi tất cả những chuyện mình đã trải qua, Lâm Tiểu Hà là người bệnh thật ư? Vì sao có thể lý trí suy xét tất cả mọi chuyện như vậy? Lâm Tiểu Hà lại hỏi:"Hôm nay có thể vẽ xong không?
"Dương Thanh nhìn đã bức họa đã hoàn thành ba phần tư, rối rắm một lát, mới nói:"Có thể."
"Tốt quá!" Lâm Tiểu Hà nở nụ cười:
"Tớ muốn tờ giấy và một chiếc bút. Hẳn là chỗ cậu có chứ?"
"Có, cậu cần luôn bây giờ à?"
"Ừ.
"Thấy vẻ mặt khẳng định của Lâm Tiểu Hà, Dương Thanh bèn buông bút vẽ, đứng dậy vào nhà. Cô tìm kiếm ở cặp sách trong chốc lát, rồi sau đó mới tìm được một chiếc bút bi và một quyển vở trắng. Chờ cô cầm đồ vật từ trong phòng ra, Lâm Tiểu Hà cũng đã đứng ở cửa. Cô ấy ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa. Dương Thanh đang muốn hỏi vì sao cô ấy cần giấy và bút nhưng đắn đo một lúc vẫn không hỏi gì. Cô nâng khóe miệng lên, mới nói với Lâm Tiểu Hà rằng:"Giấy và bút đây.
"Lâm Tiểu Hà quay đầu lại, cười với Dương Thanh rồi nhận lấy vở và bút bi."Cảm ơn, tớ chỉ cần mấy tờ thôi." Lâm Tiểu Hà cúi đầu mở vở ra, muốn xé vài tờ giấy.
"Không cần.
"Dương Thanh chặn tay cô ấy. Đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cô chạm vào tay Lâm Tiểu Hà, chỉ cảm thấy tay cô ấy lạnh lẽo như mới từ hầm băng ra vậy:"Tặng cho cậu cả đấy."
"Tặng cho tớ cũng là lãng phí, vài tờ là được.
"Thấy Lâm Tiểu Hà khăng khăng như thế, Dương Thanh không ép buộc cô ấy nữa. Chờ sau khi Lâm Tiểu Hà xé xong mấy tờ giấy, cô ấy đặt vở lên bàn trà, Dương Thanh tiếp tục về trước giá vẽ. Lâm Tiểu Hà đút mấy tờ giấy vào trong túi, cô ấy đè lại, sau đó mới yên tâm ngồi xuống. Dương Thanh:"Cậu sốt ruột muốn vẽ à? Nếu không vội thì tớ đi mua cái khung ảnh cho cậu dễ cất giữ."
"Tớ không cần, cậu giữ lại đi.
"Có lý nào mà muốn người vẽ những lại không cần, Dương Thanh khó hiểu mà nhìn Lâm Tiểu Hà một cái, nửa đùa nửa thật:"Chê tớ vẽ xấu à?"
"Không phải!"
Đôi tay Lâm Tiểu Hà xoa xoa đầu gối:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!