Chương 25: (Vô Đề)

Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà tựa ở lan can sân thượng, nhìn bầu trời đêm đen nhánh.

Dưới lầu không ngừng truyền đến tiếng ồn ào của các bạn học.

Những thanh âm kia khi thì choe chóe, khi thì sang sảng, như thể mọi người đã được sổ lồng trong nửa tiếng ngắn ngủi sau một ngày học tập mỏi mệt vậy.

"Chắc là trước giờ cậu chưa từng lên sân thượng hả?" Lâm Tiểu Hà cười nói với Dương Thanh: "Nơi này là căn cứ bí mật của tớ."

"Căn cứ?" Dương Thanh liếc Lâm Tiểu Hà một cái, trên mặt cô ấy luôn mang theo vẻ đầy sức sống.

Điều này làm Dương Thanh rất hâm mộ.

"Ừ." Lâm Tiểu Hà giơ quyển sách trên tay lên: "Ngày thường tớ đều đọc sách ở đây.

Thiên nhiên sẽ làm người ta trở nên tỉnh táo, hiệu suất đọc sách sẽ cao lên."

"Cậu… rất thích học tập à?" Dương Thanh hỏi ra những lời này rồi lại cảm thấy mình ngốc, Lâm Tiểu Hà không thích học tập thì cô ấy liều mạng đọc sách để làm gì?

"Thích, nhưng cũng không thể không thích.

Chỉ có vậy thì tớ mới có thể đi ra ngoài." Lâm Tiểu Hà nói xong cười chỉ về nơi xa với Dương Thanh, chuyển chủ đề: "Cậu có thấy ngôi sao bên kia không?"

Dương Thanh nhìn theo hướng Lâm Tiểu Hà chỉ, chân trời có mấy ngôi sao đang lập loè trong màn đêm.

"Thấy." Dương Thanh nói.

"Bên kia thường hay sẽ có máy bay lập lòe bay qua, cách mặt đất rất xa, cách chúng ta cũng rất xa.

Nhưng lần nào tớ cũng biết nó sẽ xuất hiện từ nơi đó." Lâm Tiểu Hà chỉ sang bên trái: "Nhìn đến khi nó biến mất ở chỗ này." Lâm Tiểu Hà lại chỉ bên phải, sau đó đầy chờ mong cười nói: "Nếu tớ thi vào đại học, tớ có thể ngồi xe lửa, xem máy bay.

Hì, có khi đi làm thì tớ còn có thể ngồi trên máy bay đấy."

Dương Thanh lập tức hiểu lý do Lâm Tiểu Hà nỗ lực học tập: Cô ấy muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn.

Về điểm này thì hai người họ giống nhau.

Dương Thanh cũng muốn dùng bút vẽ của mình để tô vẽ thế giới này.

Lớp phòng ngự trong lòng cô buông lỏng, thật lòng nói: "Chắc chắn là cậu có thể thực hiện nguyện vọng."

"Nhờ lời tốt của cậu." Lâm Tiểu Hà cười.

Cô ấy than nhẹ một tiếng, lại chuyển chủ đề lần nữa: "Cậu không cần lo cho những người đó.

Bọn họ thích bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa, tầm mắt chỉ thấp như vậy.

Tớ thấy, e là đời này bọn họ chỉ học được đến cấp ba là cao nhất rồi.

Cậu khác bọn họ, tớ đã thấy bức vẽ của cậu…"

"Cậu thấy bức vẽ của tớ rồi?" Dương Thanh kinh ngạc ngắt lời Lâm Tiểu Hà.

"Ừm, không phải trường học có bảng tuyên truyền à?" Lâm Tiểu Hà lại cười: "Tớ cảm thấy, chắc chắn cậu có thể trở thành một họa sĩ.

Mấy người đó chỉ bằng một phần vạn của cậu mà thôi."

Lòng Dương Thanh khẽ cuộn trào bao cơn sóng.

Cô lớn đến thế này rồi mà trước nay chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ làm họa sĩ, chỉ mong về sau có thể làm một giáo viên mỹ thuật mà thôi, được thế là cô đã cảm tạ trời đất rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!