Chương 23: (Vô Đề)

Bầu trời mờ mịt giống như bị phủ lên một tầng sa mỏng vậy.

Trong không khí ngập tràn mùi bùn đất cùng với chất thải động vật, người đi trên đường không nhiều, thi thoảng có một hai người đi qua thì đều sẽ đưa ánh mắt tò mò về phía Lương Hi.

Lương Hi ôm chiếc hộp tôn trong lòng, vùi đầu vội vã đi trên đường cái, cô cảm giác dạ dày đang cuộn trào dữ dội, có một cảm giác phức tạp khó mà hình dung được đang giữ cô lại.

Những ký ức kia giống như bông tuyết vậy, cứ thế mà tràn vào trong đầu cô.

"Dương Thanh, Dương trong cây dương, Thanh trong sáng sớm."

"Mấy ngày trước, cô ấy đã tới trường học một chuyến."

"Vụ án cô điều tra trước kia đã có tiến triển gì chưa?"

Lương Hi nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chân tướng lại gần trong gang tấc.

Sân trường rộng lớn như vậy lại vắng vẻ, trên sân bóng rổ không có một bóng người, cửa phòng lớp mỹ thuật đóng chặt.

Cánh cửa gỗ phòng cũ của Dương Thanh đóng kín, chứng tỏ rõ rằng có lẽ chủ nhân của căn phòng này đã rời đi từ lâu lắm rồi.

Lương Hi đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa kia, thở dài.

Cô đang phẫn nộ cái gì? Cô đang tức giận cái gì?

Biết đâu Dương Thanh chỉ không muốn thừa nhận mình và một người có tinh thần khác thường có quen biết mà thôi, cô ấy không cần phải thẳng thắn với một người xa lạ như Lương Hi.

"Sao chị lại tới rồi?

"Sau lưng Lương Hi truyền tới giọng nói của Dương Thanh. Lương Hi lạnh cả sống lưng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi quay đầu lại. Trong tay Dương Thanh xách một chiếc túi ni lông màu đỏ, đang cười nhìn cô với đôi mắt trong trẻo."Đúng là chị thật."

Mà Lương Hi chỉ im lặng nhìn mặt Dương Thanh chằm chằm.

"Em vừa đi ra ngoài mua ít đồ ăn vặt." Dương Thanh không phát hiện ra sự khác thường của Lương Hi, cô ấy nhanh chóng đi tới gần cửa phòng, lấy chìa khóa ra cắm vào trong ổ khóa, thuận tiện liếc nhìn chiếc hộp tôn trong tay Lương Hi: "Cái chị đang cầm trong tay là cái gì thế?"

Lương Hi trả lời một cách khó nhọc: "Đồ của một người bạn."

"Không phải chị nói ở đây chị không có bạn bè gì à?" Dương Thanh đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt.

Có một chồng dụng cụ vẽ tranh ngả bên tường ở trên đất, chiếc túi ni lông màu xanh lá cây buộc dụng cụ đập thẳng vào mắt Lương Hi.

Da đầu Lương Hi tê rần, tứ chi như nhũn ra, cô nuốt ngụm nước miếng rồi nhấc chân bước vào cửa phòng, quan sát khắp nơi trong căn phòng một cách tỉ mỉ.

Tivi, chỉ có tivi.

Trời ạ, đúng là không cẩn thận gì cả, trong phòng không có máy VCD thì tại sao Dương Thanh lại có thể tới cửa tiệm của Chu Mộng Ni mượn CD cơ chứ?

Chưa biết chừng, cô ấy cũng có quen biết với Chu Mộng Ni.

"Ngày mai em phải đi, vừa mới dọn đồ xong, chị ngồi tạm đâu thì ngồi.

"Dương Thanh vừa nói vừa lấy một miếng xà phòng thơm từ trong túi ni lông ra, đặt trên bồn rửa mặt. Lương Hi lặng im ngồi xuống một góc sô pha. Dương Thanh quay đầu nhìn:"Có phải chị lại gặp chuyện gì không vui trong công việc không? Nhìn chị cứ buồn buồn không vui đây ạ."

"Không có."

Lương Hi mím môi lại, hỏi thẳng: "Cô quen Lâm Tiểu Hà không?"

Trên mặt Dương Thanh thoáng qua chút hoang mang không dễ phát hiện, cô ấy mỉm cười, cười một tiếng: "Không phải em đã nói rồi sao? Không quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!