Chương 22: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Lê

Beta: Thủy Tiên

Dương Thanh nói, thế giới này không phải tranh phác thảo, chẳng phải cứ không trắng thì đen, mà nó có rất nhiều màu sắc.

Cô ấy nói, Lương Hi chỉ thấy được màu sắc khác.

Đối với Lương Hi – người đang chìm trong sự rối rắm mà nói, câu này rất có ích.

Trước khi Tần Dương đi một ngày, Lương Hi giành được một cơ hội đi đưa cơm cho Tần Dương từ tay đầu bếp của nhà ăn, cô muốn nói chuyện riêng với Tần Dương.

Gian phòng tạm giam tạm thời chỉ có một cánh cửa nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vừa đủ để lấp kín căn phòng này.

Trông Tần Dương già đi rất nhiều, râu mọc một lớp dày trên cằm, quầng thâm tạo thành vòng tròn quanh mắt.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Hi, trong mắt cậu ta vẫn lóe lên vẻ mừng rỡ.

"Tôi cứ tưởng cô không dám tới." Lời nói của Tần Dương mang ý trêu chọc.

"Cậu sắp bị giải lên huyện rồi, đây là bữa cơm cuối cùng của cậu ở chỗ chúng tôi.

"Ý ở trong lời, Tần Dương nghe hiểu, đây là lần gặp nhau cuối cùng của cậu ta và Lương Hi ở đây. Tần Dương khẽ gật đầu, nhận hộp cơm, thức ăn phong phú hơn rất nhiều so với trước."Cảm ơn cô.

"Tần Dương nói xong thì bưng hộp cơm lên ăn một miếng. Lương Hi thuận thế kéo ghế ở góc tường ra ngồi xuống."Sau này cậu cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt, lúc ra ngoài cũng ba mươi tuổi, cuộc đời vẫn còn nhiều hy vọng.

"Lương Hi an ủi Tần Dương. Tần Dương giương mắt nhìn Lương Hi, lười biếng nói:"Loại người như tôi nói gì mà hy với chẳng vọng cơ chứ, còn sống là được rồi."

"Đừng nói thế, có lẽ, sau này sẽ tốt hơn."

Lương Hi cảm thấy mình chỉ đang gieo rắc cho Tần Dương hy vọng mịt mờ, sau này có trở nên tốt hơn hay không, cô cũng đâu quyết định được.

"Dù có tốt đẹp hơn thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới loại người như bọn tôi." Tần Dương hung hăng ăn một miếng cơm, không nhìn Lương Hi: "Còn cô, cô nên rời khỏi nơi này đi, nơi hoang vu hẻo lánh này không thích hợp với người như cô.

"Lương Hi im lặng, nếu cô muốn đi thì có thể đi rất nhanh, nhưng bây giờ cô vẫn chưa muốn đi."Cô có thể giúp tôi một chuyện không?" Tần Dương lại mở miệng hỏi Lương Hi.

"Chuyện gì?"

"Mộ Tiểu Hà, ở vịnh Trường Thủy." Tần Dương nói nửa câu thăm dò, thấy Lương Hi không có ý không muốn nghe thì nói tiếp:

"Chỗ đó có một mảnh nghĩa địa lớn, cái mới lập không có bia chính là mộ phần của cô ấy. Cô giúp tôi mua ít tiền giấy đốt cho cô ấy, nói với cô ấy… coi như tôi đã báo thù cho cô ấy rồi. Tiền mua tiền giấy cô có thể tới quán game Kiến Huy tìm các anh em của tôi để đòi, bọn họ sẽ trả cho cô."

"Tôi sẽ đến thăm cô ấy, nhưng không cần đưa tôi tiền, dù sao thì tôi cũng muốn đến xem thử."

"Cảm ơn." Tần Dương nở một nụ cười thoải mái, cậu ta cúi đầu: "Hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại, nếu như tôi có thể ra ngoài."

Đó là lần cuối cùng Lương Hi gặp Tần Dương ở xã Lục Trình.

Quán game vốn náo nhiệt tưng bừng, mà, kể từ khi Tần Dương rời đi, quả thật nó đã vắng lạnh hơn không ít, nhóm thanh niên không còn Tần Dương đứng đầu cũng không còn tâm trí chơi bời nữa, ai về nhà nấy.

Cuối tuần, Lương Hi tới cửa hàng trên phố mua ít đèn nhang và tiền giấy, một mình dạo bước trên đường tìm nấm mồ của Lâm Tiểu Hà.

Vịnh Trường Thủy là một khối đất nhô cao lên ở bờ sông Thiết Thủy, nghe Lâm Sinh Nguyên nói, mấy trăm năm qua, người chôn ở đây đều có điều kiện gia đình không tốt, mộ mới chồng lên mộ cũ, ít nhiều gì thì cũng có một nửa người trong thôn được chôn cất ở đây.

Lương Hi đi dọc theo con đường nhỏ ở bờ sông một đoạn, dựa theo lời Lâm Sinh Nguyên dặn trước đó mà trèo lên một dốc núi nhỏ, cô một mảnh mồ mả nhấp nhô xuất hiện trước mắt cô, có cái được lập bia đá, có cái chỉ là một phần mộ mà thôi.

Lương Hi liếc mắt tìm quanh mảnh đất ấy, Lâm Sinh Nguyên nói trên mộ mới không có cỏ dài, rất dễ nhận ra.

Không lâu sau, Lương Hi nhìn thấy một mộ phần nho nhỏ ở phía xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!