Chương 21: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Lê

Beta: Thủy Tiên

Sau khi Lương Hi trở về từ bệnh viện, có rất nhiều các ông các bà túm tụm trước cổng đồn cảnh sát hóng chuyện.

Vụ án giết người, tin tức ở đây không nhanh nhạy, người ở đây hiếm khi gặp được chuyện gì chấn động, thế nên tin đồn như cơn gió cuốn mà lướt qua khắp cả con phố.

Đồn cảnh sát không thể làm gì khác hơn là đóng cánh cổng rỉ sét loang lổ lại, để tránh người không liên quan tới quấy rối việc thẩm vấn.

Nói là thẩm vấn chứ tình hình khá là hỗn loạn.

Dường như người của hai bên đều rất sợ hãi, cứ nói năng lộn xộn, không vội vã rũ sạch quan hệ thì cũng là công kích, chửi mắng lẫn nhau.

Vất vả lắm Lương Hi và lão Phương mới chắp vá lại quá trình xảy ra sự việc từ đầu đến cuối từ lời mọi người nói.

Toàn bộ sự việc gần giống như Chí Quốc từng nói, Vu Lại Tử công kích bằng lời trước, cũng do gã ta lấy dao ra trước.

Dao đâm vào người Vu Lại Tử cũng vì Vu Lại Tử đột nhiên đánh Tần Dương, Tần Dương chỉ có thể giành lấy dao, còn chuyện sao lại đâm vào Vu Lại Tử thì ít nhất, theo những gì bọn họ nhìn thấy, có vẻ là chuyện ngoài ý muốn.

Ghi lại lời khai của đám người đó, lão Phương tống cổ bọn họ về.

Cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, Tần Dương đã ở trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, Tào Quốc An đích thân thẩm vấn cậu ta.

Không biết Tần Dương sẽ nói gì với Tào Quốc An, che giấu suy nghĩ thực sự trong lòng hay nói rõ sự thật?

Lương Hi nghĩ đến lời mình nói với Tần Dương, bỗng thấy bứt rứt không yên, không phải cô muốn giúp Tần Dương thoát tội, nếu chuyện này bị Tào Quốc An biết thì e là vụ việc sẽ càng thêm nghiêm trọng.

"Tôi thấy vụ án này cũng xác định được kha khá rồi, không ngờ tên lưu manh Vu Lại Tử hoành hành thôn xóm nơi này bao nhiêu năm như thế lại kết thúc cuộc đời bằng cách này.

"Lão Phương vừa sắp xếp lại lời khai vừa cảm thán. Lương Hi ngừng bút trong tay, nhìn qua lão Phương, cô mở miệng, muốn nói lại thôi."Cô muốn nói gì?

"Lão Phương nhìn thấu suy nghĩ của Lương Hi. Lương Hi nghĩ một lát rồi hỏi:"Chú cũng cảm thấy Vu Lại Tử đáng chết sao?

"Lão Phương cười gượng:"Đâu phải tôi chưa từng nghe tới chuyện của gã, tên này đúng là đã làm rất nhiều chuyện không cần mặt mũi, tám mươi phần trăm Lâm Tiểu Hà từng chịu thiệt thòi ở chỗ gã, dù sao, có đáng chết hay không thì bây giờ gã cũng đã chết rồi, chỉ tiếc cho Tần Dương thôi, vì loại người đó mà ném mất mười mấy năm."

"Tôi cũng thấy đáng tiếc.

"Lương Hi rất hy vọng Tần Dương sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng, như thế thì mới có cơ hội được sống tiếp. Thời gian trôi qua, từng giây, từng phút một, hơn nửa tiếng sau, Tào Quốc An và Lâm Sinh Nguyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, trên mặt họ đều có vẻ ung dung không nói rõ được, nhưng mơ hồ có cảm xúc như trút được gánh nặng."Tần Dương nói thế nào?"

Lão Phương hỏi câu Lương Hi muốn hỏi.

"Nói là Vu Lại Tử ra tay trước, cậu ta không cố ý, cũng không biết tại sao dao lại đâm vào người Vu Lại Tử." Lâm Sinh Nguyên trả lời lão Phương.

"Cũng không khác mấy so với chỗ chúng tôi hỏi."

Lão Phương gật đầu đáp lời: "Đồn trưởng Tào, tiếp theo nên thu xếp thế nào?

"Tào Quốc An nhíu mày trở lại chỗ ngồi, nghĩ ngợi một lúc mới nói:"Mọi người tới nhà ăn ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì sắp xếp lại tài liệu, mau chóng đưa cậu ta lên huyện."

Cuối cùng, nỗi lo lắng trong lòng Lương Hi cũng rơi xuống.

Lúc đi ra khỏi đồn, trời sắp tối rồi, đám người vây xem đã giải tán từ lâu, Lương Hi tin rằng bọn họ đều biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người cho lời khai trong đồn sẽ lan truyền hết những gì họ biết ra ngoài.

Tào Quốc An nói, mặc dù chuyện này ầm ĩ xôn xao dư luận nhưng bọn họ làm cảnh sát, họ không được nói dù chỉ là nửa chữ.

Có thể nhìn thấy ngờ ngợ hình dáng dãy núi phía xa xa, nó như người canh gác đứng sừng sững trong đêm tối, quan sát vùng đất này.

Lương Hi vô thức thở dài, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi về phía cửa hàng Nguyệt Hoa, cô muốn mua túi nước đá để giải tỏa cơn nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!