Chương 20: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Lê

Beta: Thủy Tiên

Qua khoảng mười phút, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Nữ y tá có thân hình đầy đặn thấp thấp đeo khẩu trang đi ra từ phòng phẫu thuật, cô ấy còn chưa đứng vững mà đám Trương Ma Tử đã xông tới vây quanh cô ấy.

Lương Hi cũng muốn tiếng lên nhưng hoàn toàn không tìm được chỗ trống để chen vào.

Cô y tá xua tay với nhóm người kia một cái đầy lạnh nhạt, nói ra hai chữ không chút gợn sóng: "Mất rồi."

"Mất rồi?"

Trương Ma Tử kích động đến mức nước bọt cũng văng ra khỏi miệng:

"Mất rồi là sao? Chẳng phải lúc đưa tới vẫn ổn lắm hay sao? Sao đột nhiên lại qua đời?"

Y tá từng chứng kiến rất nhiều cảnh thế này, mặt cô ấy không cảm xúc mà nói với bọn họ: "Dao đâm vào phổi, xuyên qua cả phổi, mất máu quá nhiều, người thì đã qua đời rồi.

"Nhóm người Trương Ma Tử nhìn nhau, mọi người châu đầu lại xì xào thảo luận."Gia đình cậu ta không có ai đến hả?"

"Cậu ta là đàn ông độc thân, không qua lại với anh chị em, không ai lo cho cậu ta hết." Trương Ma Tử nói.

"Vậy ai trả tiền thuốc men cho cậu ta?"

Rõ ràng y tá hơi mấy kiên nhẫn.

"À…" Trương Ma Tử nhìn những người khác, những người khác đều trưng bản mặt chuyện không liên quan gì tới mình ra.

"Chắc là… chắc là do người đâm cậu ta bị thương… không, đâm chết cậu ta trả."

"Bọn tôi chỉ chơi bài với nhau, ai biết là sẽ xảy ra chuyện này đâu."

"Đúng vậy, chúng tôi không trả số tiền này đâu.

"Bọn họ đều là bạn nhậu, thế mà cũng mặc chuyện sống chết của Vu Lại Tử như thế này. Tầm mắt của y tá bỏ qua bọn họ, nhẹ nhàng chuyển qua Tào Quốc An."Đồn trưởng Tào, các ông bắt được người đâm chết cậu ta chưa? Tiền thuốc men này đâu thể để bọn tôi chịu được?

"Tào Quốc An nghiêm mặt:"Đi tìm rồi, nhưng mà… Tìm được hay không thì chưa biết, tiền thuốc men cứ ghi cho đồn cảnh sát trước đi."

"Haiz." Y tá thở dài:

"Đúng là phải tội, cứ ghi sổ cho các ông mãi, không chỉ có mỗi chuyện này. Tôi đi báo cáo với bác sĩ Trương đã, mọi người chờ ở bên ngoài đi."

Y tá nói xong thì quay người đi vào phòng phẫu thuật, cô ấy vừa nhấc chân đi khỏi, lão Phương vội vã chạy về, mồ hôi đầm đìa, miệng thở hổn hển.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của lão Phương, Lương Hi biết ông ấy không tìm thấy Tần Dương.

Lão Phương lắc đầu với Tào Quốc An, nói: "Nhà vệ sinh của cả hai tầng đều không thấy người đâu.

"Tào Quốc An giận không chịu nổi:"Thằng chó này, e là muốn trốn tội rồi!

"Lão Phương nghĩ theo một khả năng khác:"Có khi lại thấy chuyện này quá lớn nên tìm chỗ trốn thôi.

"Tào Quốc An cảnh giác nhìn nhóm thanh niên, nói:"Mấy cậu có biết cậu ta đi đâu không?

"Đám thanh niên nhìn nhau, dồn dập lắc đầu tỏ ý không biết. Dù biết thì khả năng bọn họ nói thật cũng không cao, đó là đại ca của bọn họ cơ mà. Tào Quốc An quay đầu lại nói với Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên:"Tiểu Lương, Tiểu Lâm và lão Phương cùng nhau tìm đi, tạm thời những người khác đợi ở đây, không được đi lại lung tung."

Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên đồng thanh đáp một tiếng, hai người nhìn nhau một cái rồi theo sau lão Phương đi ra hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!