Chuyển ngữ: Lê
Beta: Thuỷ Tiên
Trần Triệu Trung rời khỏi văn phòng, nhân lúc ông ấy ra ngoài, Lương Hi tiếp tục nhìn nội dung trong danh sách, không lâu sau, cô lại thấy một cái tên quen thuộc ở trang cuối cùng – Chu Mộng Ni.
Như những gì Chu Mộng Ni từng nói, quả thật hai người họ từng học cùng khối nhưng không cùng lớp.
Lương Hi cầm máy ảnh chụp danh sách lại, sau đó cô gấp gọn danh sách lại và đặt chúng ngay ngắn trên bàn trà.
Cô đợi chừng mười phút mà Trần Triệu Trung vẫn chưa về.
Trong văn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, Lương Hi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem tình hình thế nào.
Khi cô vừa mới bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy đầu hành lang bên kia, Trần Triệu Trung dẫn theo một giáo viên nữ mặc váy đen, phong thái trang nhã đi tới.
Trần Triệu Trung thấy Lương Hi đứng ở cửa thì vẫy tay, chào hỏi với cô.
"Xin lỗi, lỡ việc lâu quá." Trần Triệu Trung lớn tiếng xin lỗi Lương Hi: "Vừa nãy bên văn phòng có chút việc phải nán lại.
"Lương Hi xua tay tỏ ý không sao. Chờ hai người đến gần, cuối cùng Lương Hi cũng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của giáo viên nữ kia, trông bà ấy khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, trên đầu có mấy sợi tóc bạc, trên bộ váy đen còn vương lại chút bụi phấn."Đây là cô Vương Thải Ngọc, là giáo viên chủ nhiệm trước kia của Lâm Tiểu Hà." Trần Triệu Trung nói với Lương Hi.
"Chào cô Vương, tôi là Lương Hi."
Lương Hi vươn tay ra và tự giới thiệu.
"Chào cô." Vương Thải Ngọc nghiêm nghị, bà ấy bắt tay Lương Hi một cái tượng trưng: "Vừa nãy chủ nhiệm Trần nói với tôi rồi, Tiểu Hà em ấy…" Vương Thải Ngọc hơi dừng lại: "Rốt cuộc đã chết thế nào?"
"Cô… vẫn nhớ cô ấy ạ?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, em ấy là một trong số học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy… Haiz, đứa bé này số khổ quá, cớ sao lại rơi vào kết cục này cơ chứ.
"Vành mắt Vương Thải Ngọc nhòe ướt. Lương Hi cảm thấy cô Vương có cảm tình sâu đậm với Lâm Tiểu Hà, cô nói chuyện với Vương Thải Ngọc, chẳng nén nổi sự nặng nề nơi tâm trạng:"Cô à, liên quan tới nguyên nhân xảy ra sự việc, chúng tôi vẫn đang điều tra.
Còn nguyên nhân cái chết của cô ấy, là chết do nghẹt thở."
"Nghẹt thở?" Giọng Vương Thải Ngọc trở nên run rẩy, bà ấy nhìn Lương Hi với vẻ khó mà tin nổi: "Là sao?"
"Chúng tôi tìm thấy cô ấy ở trong một rừng đào, cổ cô ấy bị thắt bởi một sợi dây thừng, treo trên cây đào."
"Hả…" Vương Thải Ngọc càng thêm hoảng hốt: "Tự sát?"
"Vấn đề này chúng tôi vẫn đang điều tra, hôm nay tôi tới đây là để tìm hiểu tình hình với mọi người.
"Lương Hi nói, đồng thời nhìn sang Trần Triệu Trung. Vương Thải Ngọc thở dài, bà ấy chậm rãi đi vào văn phòng, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh cửa. Một lúc lâu sau, Vương Thải Ngọc vẫn luôn im lặng, như thể là đang lấy lại bình tĩnh từ dòng cảm xúc bi thương. Lương Hi yên lặng ngồi xuống bên cạnh Vương Thải Ngọc, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình quá sức tàn nhẫn, đáng lẽ ra cô không nên nói cho Vương Thải Ngọc về sự thật Lâm Tiểu Hà không còn trên đời mới phải."Một đứa trẻ thông minh như thế, đã điên rồi thì chớ, lại còn chết không rõ ràng như thế.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!"
"Ai nói không phải vậy đâu." Trần Triệu Trung nói hùa theo: "Số phận của con người ấy à, không tài nào nói rõ ra được, cũng chẳng thể hiểu rõ, đứa trẻ này, đúng là đáng tiếc thay."
"Cũng tại tôi, thầy nói xem, nếu lúc đó tôi quyết đoán hơn một chút, nhất quyết bắt em ấy về, có phải là em ấy sẽ không xảy ra chuyện này không?"
"Trong chuyện này, sao có thể trách cô cho được?"
Trần Triệu Trung tức giận và vô cùng bất bình:
"Nói thẳng ra là do bố mẹ vô văn hóa, tầm nhìn nông cạn, chỉ biết cái lợi cực kỳ nhỏ bé trước mắt, để tôi nói thẳng ra thì chỗ tiền đi làm thêm ấy có nhiều hơn tiền dư lúc đi học không? Đúng là làm bậy làm bạ."
Vương Thải Ngọc: "Dù gì tôi cũng là giáo viên của em ấy, lòng tôi vẫn luôn áy náy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!