Chương 14: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Táo

Beta: Thuỷ Tiên

Lương Hi nằm ở trên giường, nhớ lại lời mẹ Lâm nói.

Mẹ Lâm nói, trong thời gian gần đây, hành vi và cử chỉ của Lâm Tiểu Hà rất bình thường, mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, sáng còn thường ra ngoài đi dạo.

Sau mỗi lần trở về, cô ấy đều vui tươi hớn hở, như thể là đã trải qua chuyện gì rất tốt đẹp ở ngoài.

À… nhưng cũng có việc không hề thay đổi, trước mấy hôm cô ấy chết, chồng của cô ấy đánh cô ấy trong nhà.

Mẹ Lâm cũng muốn đi giúp, nhưng Lâm Binh lại nói rằng, đây là việc riêng của vợ chồng son bọn họ, không cho bà ấy xen vào, thế là bà ấy bèn không đi nữa.

Sau đó, cô ấy xuất quỷ nhập thần mấy hôm, rồi chết đi…

Trong đêm đó, Lương Hi mơ thấy Lâm Tiểu Hà.

Trong giấc mơ, hai người trở thành bạn học đại học, hai người cùng ngồi trong phòng học nghe giảng bài.

Lâm Tiểu Hà nở nụ cười tươi rói, cô ấy nói với Lương Hi rằng, cảm giác ngồi trong lớp học thật tốt quá, cả đời này, cô ấy luôn ước ao giây phút này.

Lương Hi nói, cảm giác nằm trên giường còn tốt hơn thế nữa.

Lâm Tiểu Hà nói, người đã chết sẽ được nằm lâu lắm, hà tất gì bây giờ lại nằm.

Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Lương Hi mướt mồ hôi.

Không biết quạt điện trên ghế đã không còn kêu từ khi nào, trong phòng như một chiếc lồng hấp lớn, nóng nực vô cùng.

Đã cúp điện.

Lương Hi rời giường rồi ra ngoài hỏi thăm, xong xuôi rồi cô mới biết, vì sấm chớp mưa bão nên đường cấp điện quanh thôn làng đều bị ảnh hưởng, xã Lục Trình và các trấn quanh thôn đều bị ngắt điện.

Ở nơi này, tình trạng này rất phổ biến.

Đồng nghiệp làm việc trong nhà nước nói thế.

Thế nào hôm nay cũng là một ngày khô nóng.

Lương Hi cầm trang nhật ký hôm qua lấy được từ nhà của Lâm Tiểu Hà rồi tới đồn cảnh sát làm việc.

Vẫn giống như bình thường, cô đến nhà ăn của đồn cảnh sát để ăn gì đó rồi mới vào văn phòng.

Hôm nay lão Phương tới rất sớm, ông ấy cầm một ly trà nóng hôi hổi, dựa vào ghế làm việc ngâm nga bài hát không biết tên.

Nhìn thấy Lương Hi đi vào, lão Phương ngồi dậy, cười ha hả với cô: "Tiểu Lương à, mấy ngày rồi không gặp cô.

"Lương Hi nghe Lâm Sinh Nguyên nói, vì Lão Phương sắp về hưu cho nên mới đi làm bữa đực bữa cái."Đúng vậy, mấy ngày rồi không gặp chú ạ." Lương Hi thất thần hùa theo.

"Vụ án điều tra thế nào rồi?

"Lão Phương hỏi. Lương Hi lắc lắc đầu:"Không có manh mối gì ạ.

"Lão Phương chậm chạp uống một hớp trà:"Thường thôi.

Vốn dĩ điều kiện chỗ chúng ta đã kém, trừ phi là vụ án có manh mối vô cùng rõ ràng, nếu không thì công tác điều tra sẽ rất khó khăn, có vài vụ còn trì hoãn tới trì hoãn lui, rồi trở thành vụ án không manh mối nữa kìa.

"Lương Hình không có tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện này, cô im lặng ngồi xuống, đặt trang nhật ký của Lâm Tiểu Hà vào trong ngăn kéo."Thật ra tôi có một manh mối, không biết cô có muốn nghe hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!