Từ Y Đồng cũng lười đôi co với anh, vừa xác định được vị trí của Dư Qua thì lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi tiến về phía anh ấy.
Là một tuyển thủ hot của LPL không thua kém gì Trần Du Chinh và Chu Đãng, nhưng ngoài sàn đấu, Dư Qua lại không quá chú trọng vẻ ngoài. Hôm nay anh ấy chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng quần jeans, mái tóc đen mềm mại, đường nét gương mặt thanh tú, toát lên vẻ trẻ trung nổi bật.
Anh ấy tựa vào một cây cột, hơi cúi đầu lắng nghe người khác nói chuyện. Xung quanh có mấy chàng trai trẻ không rõ là fan hâm mộ hay bạn bè.
Từ Y Đồng đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhận được một cái liếc mắt của Dư Qua. Mắt cô ấy sáng lên nhưng lại chần chừ không dám tiến đến, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy.
Dư Qua khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, rồi dời ánh mắt đi.
Bạn thân của cô ấy ở bên cạnh nói thầm: "Mẹ nó, đau quá! Đồng Đồng, cậu kích động thì kích động đi, đừng bóp tay tớ chứ!"
Từ Y Đồng hoàn hồn: "Hả? À."
Cô ấy ngây ngô cười khúc khích: "Hạnh phúc quá, tại sao chỉ cần nhìn thấy một người thôi mà cũng có thể hạnh phúc đến vậy chứ?"
Bạn thân nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu, tò mò hỏi: "Cậu lớn từng này rồi, thế mà chưa gặp đàn ông bao giờ à?"
"Không thèm nói chuyện với cậu tớ."
Từ Y Đồng lấy điện thoại ra, mở WeChat, bấm vào khung chat của Dư Qua.
Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn từ một tháng trước, khi Từ Y Đồng chúc anh ấy thi đấu tốt, còn anh ấy chỉ trả lời một câu cảm ơn.
Cô ấy do dự hồi lâu, tìm một góc khuất trên ghế sofa, lặng lẽ quan sát Dư Qua, rồi cuối cùng cũng gửi đi một tin nhắn: "Idol ơi, lát nữa anh có rảnh không?"
Cô ấy thấp thỏm đợi Dư Qua trả lời, một hai phút sau, cuối cùng Từ Y Đồng cũng nhìn thấy Dư Qua cầm điện thoại lên.
Anh ấy cúi đầu, một tay gõ chữ.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Từ Y Đồng rung lên.
Fish: "Có chuyện gì?"
Từ Y Đồng: "Hôm nay có một bartender mà em quen cũng đến đây, anh ấy có pha một loại cocktail siêu ngon. Lát nữa em mời anh một ly, được không?"
Gửi tin đi xong, cô ấy như ngừng thở, cảm giác căng thẳng còn hơn cả lúc tra điểm thi đại học.
Nửa phút sau.
Fish: "Được."
...
Bữa tiệc sinh nhật lần này tổ chức tại một căn biệt thự ven biển.
Đám thanh niên đã chơi là quẩy hết mình, Trần Du Chinh bị ép uống không ít rượu. Dư Nặc vốn có thói quen sinh hoạt điều độ, cố gắng trụ đến rạng sáng nhưng rốt cuộc không chịu nổi, bèn gục xuống sofa chợp mắt một lát.
Không biết qua bao lâu, có người chọc chọc vào mặt cô. Dư Nặc mở mắt ra.
Trước mắt từ mơ hồ mịt mờ, dần dần trở nên rõ ràng.
Trần Du Chinh ngồi xổm bên cạnh sofa, mí mắt mỏng manh khẽ rũ xuống, hàng mi dài che phủ một phần ánh nhìn. Đôi mắt anh trong veo, sạch sẽ, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Anh chắc là vừa mới tắm xong, trán trơn bóng, những giọt nước còn vương trên tóc. Trần Du Chinh đã thay một bộ đồ khác, trên người vương mùi sữa tắm dịu nhẹ.
Dư Nặc hơi ngồi dậy, vẫn còn hơi mơ màng, nhìn quanh một lượt.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, chốn náo nhiệt khi nãy giờ đã yên ắng, phần lớn mọi người đều đã lên lầu ngủ cả rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!