Về đến ký túc xá, chỉ có Lương Tây trong phòng, cô ấy đang mở mic chơi game với ai đó.
Dư Nặc đi qua, phát hiện cô ấy lại đang chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Lương Tây là một người khá khép kín, một cô nàng nghiện game nặng. Ngoài giờ học, cô ấy rất hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ ở ký túc xá cày l*l. Cô ấy và bạn trai hiện tại cũng quen nhau qua game.
Dư Nặc đi tắm, lúc ra thì Lương Tây đã tắt mic, đang ăn McDonald's.
Thấy cô đi ra, Lương Tây cười híp mắt hỏi: "Hôm nay cậu về trễ thế?"
Dư Nặc ngồi đối diện cô ấy, vừa lau tóc vừa nói: "Tớ đi tìm anh trai tớ."
Lương Tây nghe xong, hai mắt sáng rực, thở dài: "Haiz, ngưỡng mộ cậu ghê."
Dư Nặc đánh trống lảng: "Hai người kia đâu? Sao không có ai ở phòng hết vậy?"
"Họ đi thực tập rồi, chắc là đang tăng ca." Lương Tây tò mò hỏi: "À đúng rồi, cậu tìm được việc chưa?"
Dư Nặc lắc đầu: "Chưa chắc chắn, còn cậu?"
"Tớ hả? Cũng tạm ổn rồi." Lương Tây vừa nhai đồ ăn vừa nói, cầm lon cola bên cạnh uống một ngụm, ậm ờ nói: "Có một người bạn giới thiệu tớ vào một đội tuyển mới của LPL làm chuyên viên dinh dưỡng. Đội đó đang tuyển người, mấy hôm trước tớ đi phỏng vấn, bên đó thấy tớ cũng ổn, gần như đã chốt rồi."
Dư Nặc gật đầu: "Cũng ổn đấy. Cậu cũng hứng thú với chuyện này, chắc sẽ hợp thôi."
Lương Tây lại hỏi: "Không phải anh cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Vậy cậu có thể vào đội của anh ấy mà."
"Họ không thiếu người, tớ qua đó cũng chỉ làm chân sai vặt thôi. Tớ không muốn làm phiền anh ấy."
"Vậy mấy đội khác thì sao?"
Dư Nặc nghĩ một lúc: "Có đội phù hợp thì tớ sẽ tới thử xem."
Hai người tán gẫu vài câu, Lương Tây ăn xong lại đeo tai nghe vào tiếp tục chơi game. Dư Nặc lau tóc đến khi còn hơi ẩm, lòng vẫn thấp thỏm, cầm điện thoại lên.
Cô lại nhớ đến vụ của Trần Du Chinh.
Dù đã đăng thông báo xử phạt lên nhưng trên Weibo chẳng có bao nhiêu người bàn tán. Có lẽ vì là tân binh, không ai để ý, ngay cả TG cũng chưa có tài khoản Weibo chính thức.
Dư Nặc hơi thất vọng.
Sau một ngày chạy đi chạy lại, cơn mệt mỏi kéo đến. Cô cố gắng gượng viết tiếp báo cáo giữa kỳ, nhưng không chịu nổi nữa, đành đi đánh răng rồi leo lên giường.
Khi Dư Nặc mơ mơ màng màng sắp ngủ, âm thanh thông báo WeChat đột nhiên vang lên.
Dư Nặc nheo mắt, cầm điện thoại lên.
Phó Dĩ Đông gửi cho cô một dãy số điện thoại.
Là của Trần Du Chinh.
Dư Nặc lập tức tỉnh táo. Cô ngồi dậy một chút, kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình.
Học bổng và tiền kiếm được từ công việc làm thêm lúc rảnh rỗi, cộng lại linh tinh cũng được vài chục nghìn.
Lần này một phát tiêu mất năm nghìn...
Cô nhìn chằm chằm vào con số ấy suốt nửa phút.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Dư Nặc cũng hạ quyết tâm, lên Alipay tìm số điện thoại kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!