Trần Du Chinh đã nói rõ mọi chuyện.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười cùng với hơi thở ấm áp vang lên bên tai.
Nửa người trên của Dư Nặc hơi nghiêng về phía trước, bả vai cô chạm vào lồng ngực anh. Đây là một tư thế khiến cô cảm thấy rất đỗi gượng gạo. Anh chỉ kéo nhẹ một cái, không ôm lấy cũng không giữ chặt, còn cô thì lóng ngóng, không dám lại quá gần, nhưng cũng không nỡ kéo giãn khoảng cách này. Cánh tay mềm nhũn, chỉ có thể chống tạm bên cạnh chân anh để giữ thăng bằng.
Trần Du Chinh hơi cúi người, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nặng nề: "Chị à, anh đang chờ câu trả lời của em đấy?"
Con tim Dư Nặc như bị nhấn chìm trong tầng tầng lớp lớp kẹo bông gòn, rồi lại giống như đang trôi nổi trên những con sóng ngoài biển khơi, lúc chìm xuống, lúc lại bay lên. Dư Nặc nôn nóng muốn đồng ý, nhưng nước mắt cứ chảy mãi khiến cô không thể kiểm soát được.
Hàng mi cô ướt đẫm, khe khẽ gật đầu, giọng nói cũng đứt quãng: "Em… được."
Nhưng Trần Du Chinh vẫn không chịu buông tha cô: "Được cái gì cơ?"
Nước mắt Dư Nặc vẫn rơi không ngừng, giọng nghẹn ngào nặng nề: "Trần Du Chinh, em cũng thích anh."
Trần Du Chinh im lặng một lát, sau đó không cần kìm nén nữa. Anh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại, đốt ngón tay lành lạnh chạm vào khóe mắt cô, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt.
"Chị à, em khóc trông đáng yêu thế này, sau này anh không nhịn được mà bắt nạt em thì phải làm sao đây?" Giọng anh trầm thấp, ánh mắt có phần tối lại, mang theo chút ý cười pha lẫn nét xấu xa.....
Tiếng ve mùa hè vẫn râm ran, thỉnh thoảng có người đi làm về muộn bước ngang qua, tò mò liếc nhìn một chút. Ngay cả mùi cây cối xung quanh cũng trở nên ngọt ngào, hòa quyện cùng bầu không khí khô ráo của buổi tối mùa hè. Hai người lặng lẽ ngồi trên ghế một lúc.
Dư Nặc nhìn chằm chằm vào bóng đèn hắt xuống dưới chân, rồi khẽ hỏi nhỏ: "Muộn thế này rồi, anh không về à?"
Trần Du Chinh đong đưa hai chân: "Không về nữa."
"Hả?"
"Anh ngồi đây cả đêm cũng hay mà." Trần Du Chinh thong thả nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Nếu em nỡ lòng bỏ mặc anh ở đây."
Cô cam tâm tình nguyện bị anh "bắt nạt" bằng đạo đức, chớp mắt một cái: "Vậy… em ở lại với anh."
Thực ra, Dư Nặc cũng không muốn rời đi. Cô sợ rằng nếu ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, tất cả những gì vừa xảy ra sẽ tan biến mất.
Mồ hôi còn đọng trên người, dính dấp khó chịu. Cô cúi xuống, nhanh chóng đập chết một con muỗi vừa đậu trên chân mình.
Lúc này, cô mới sực nhớ đến Trần Du Chinh. Dư Nặc liếc mắt nhìn cánh tay đang lộ ra ngoài của anh. Ánh sáng ở đây không quá nhiều, cô không nhịn được mà nghiêng người lại gần hơn để quan sát kỹ. Đến khi thấy cánh tay anh đầy vết muỗi cắn to nhỏ khác nhau, cô lo lắng ngước mắt lên: "Sao mà muỗi đốt anh nhiều thế này? Ngứa không?"
"Không sao."
"Sao bị đốt cũng không nói gì thế?"
Trần Du Chinh nghiêng người tựa vào ghế: "Nói ra thì chẳng phải phá hỏng bầu không khí rồi à?"
Dư Nặc đứng dậy: "Anh chờ một chút, em lên lầu lấy lọ dầu bôi muỗi xuống cho anh."
Vừa dứt lời, cô bỗng khựng lại.
Trần Du Chinh nhướng mày: "Sao thế?"
Dư Nặc đặt điện thoại xuống, sờ vào túi áo. Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng nói: "Em… hình như quên mang chìa khóa rồi."
Ánh mắt Trần Du Chinh lập tức di chuyển xuống dưới.
Dư Nặc cũng nhìn xuống theo, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang đi đôi dép lê trong nhà.
Nét mặt anh lộ ra chút hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên: "Xuống vội thế? Sợ anh chạy mất à?"
Ngón chân Dư Nặc khẽ co lại, mặt đỏ bừng, cứng miệng nói: "Chỉ là lười thay giày thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!