Chương 5: (Vô Đề)

Liên tiếp hai ngày, trời vẫn mưa dai dẳng không ngớt, Dư Nặc bị ướt mưa hôm trước đến nỗi cảm nặng, nằm bẹp trên giường ký túc xá suốt ba ngày liền.

Đến ngày thứ tư, cô thực sự không chịu nổi nữa, đầu óc choáng váng bò dậy khỏi giường, chuẩn bị đến bệnh viện truyền nước.

Khi điện thoại của Dư Tương gọi tới, cô đang đứng chờ xe ở cổng trường.  

Nhìn thoáng qua màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Dư Nặc lấy lại tinh thần, bấm nghe máy, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: "Ba."  

"Sao Dư Qua không nghe điện thoại thế?"

Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, im lặng một lát rồi mới trả lời: "Dạo này anh ấy bận huấn luyện, chắc không nhìn thấy. Hay là để con..."

Dư Tương mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô: "Được rồi, lần nào cũng cái lý do này, cứ mặc nó đi."  

"..."  

Một cơn gió thổi qua, hơi lạnh xộc vào cổ họng khiến Dư Nặc ho khan.  

"Con bị sao thế?"  

Cô khẽ nói: "Hơi sốt một chút ạ."  

Có lẽ vì giọng cô quá nhỏ, đầu dây bên kia không nghe thấy. Cũng có thể là nghe thấy rồi nhưng chẳng bận tâm, Dư Tương chỉ lạnh nhạt nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật em trai con, dì bảo con về nhà ăn cơm, đừng quên đấy."  

Dư Tương dặn dò xong ththì dứt khoát cúp máy, chẳng chờ cô đáp lại.

Không gian bỗng trở nên im lặng. Dư Nặc thất thần nhìn về một điểm nào đó, mãi đến khi đèn xanh bên kia đường bật lên, cô mới cất điện thoại vào túi.  

… 

Hôm là ngày trong tuần nên bệnh viện nhỏ gần đó không có nhiều người. Bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô rồi cho truyền nước.  

Dư Nặc lật lịch xem, phát hiện hai ngày nữa là đến trận bán kết.  

TG và OG lần lượt là đội đứng nhất và nhì vòng bảng, sẽ đấu với hai đội khác vào cuối tuần này trong trận bán kết. Nếu thắng, họ sẽ vào thẳng chung kết.

Dư Nặc vốn định gọi cho Dư Qua, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi thôi.  

Giờ này, mười phần thì đến chín phần anh ấy vẫn còn đang ngủ.

Truyền nước xong, Dư Nặc cảm thấy người cũng đỡ hơn nhiều. Nghĩ đến việc ngày mai không có tiết, cô ghé qua khu chợ gần đó, nhanh chóng mua ít gia vị, rau xanh và một con gà ác.

Hai năm trước, Dư Qua mua một căn hộ ở thành phố này. Bình thường anh ấy chủ yếu ở trong trụ sở, định kỳ sẽ có người giúp việc đến làm vệ sinh. Khi nào được nghỉ, Dư Nặc lại về đó ở. Lúc đi làm thêm bên ngoài trường, cô cũng tự nấu ăn tại nhà.

Mua đồ xong, Dư Nặc trở về căn hộ, chuẩn bị hầm canh gà cho Dư Qua.  

…  

...

Cô tính toán thời gian rồi gửi tin nhắn cho Dư Qua, canh đúng lúc anh ấy hay ăn cơm nhất để mang qua. Bảo vệ của trụ sở OG nhận ra cô, chỉ yêu cầu cô ghi tên là được.

Vừa viết, Dư Nặc vừa hỏi: "Dạo này không cho người ngoài vào ạ?"  

Bảo vệ giải thích: "Giờ là mùa giải vòng loại trực tiếp rồi. Năm nào đến giai đoạn này cũng có fan chạy đến quanh đây, trong trụ sở sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Dư Nặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.  

Ông chủ câu lạc bộ OG vốn rất giàu có, câu lạc bộ cũng được thành lập từ sớm, được nhiều nhà tài trợ lớn chống lưng nên trụ sở vô cùng xa hoa, nằm trong khu biệt thự giữa trung tâm thành phố. Trước đây nơi này còn từng là địa điểm quay phim thực tế cho một bộ phim điện ảnh về eSports đang hot.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!