Chương 49: (Vô Đề)

Trên màn ảnh lớn, chú gấu trúc Kungfu vẫn đang thao thao bất tuyệt những câu thoại khó hiểu. Dư Nặc không dám gây tiếng động, chỉ lặng lẽ quan sát Trần Du Chinh, ngón tay cách một khoảng nhỏ khẽ phác họa đường nét của anh trong không trung.  

Mãi đến khi phim kết thúc, đèn trong rạp sáng trưng, nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp gọi hai tiếng, Trần Du Chinh mới mơ màng tỉnh dậy.

Anh nhíu mày, mở mắt, nhìn sang bên cạnh.  

Dư Nặc ôm túi, ngoan ngoãn ngồi đó: "Anh tỉnh rồi?"  

Trần Du Chinh giơ tay xoa sống mũi: "Anh ngủ bao lâu rồi?"  

Dư Nặc bất lực nói: "Anh ngủ xuyên suốt bộ phim rồi."

"Phim có hay không?"  

Dư Nặc lắc đầu: "Không hay."  

Thật ra, cô cũng chẳng xem.....

Xem phim xong đã gần mười một giờ, Trần Du Chinh lái xe đưa Dư Nặc về nhà. 

Dư Nặc nhìn ra khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút thất bại.  

Quán ăn hôm nay cô chọn, hình như anh không thích lắm. Sau đó, cô cố ý chọn một bộ phim mà chẳng ai xem, vậy mà anh lại ngủ suốt cả buổi...

Dư Nặc ngẩn người một lúc, xe dừng lại trước đèn đỏ, cô quay đầu sang: "Trần Du Chinh, em đã lừa anh một chuyện."

Anh đặt tay lên vô lăng, liếc sang: "Chuyện gì?"  

"Thật ra, hôm nay là sinh nhật em." Dư Nặc cúi đầu nghịch dây túi xách: "Qua mười hai giờ, em sẽ không còn là hai mươi hai tuổi nữa."  

Trần Du Chinh phản ứng mất hai giây, rồi hiểu ra ý của cô: "Em cũng biết chớp cơ hội ghê đấy."

Đèn xanh sáng lên, xe lại lăn bánh. Dư Nặc nhìn góc nghiêng của anh, những lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở lại.  

Cô cảm thấy hôm nay mình không thể khiến Trần Du Chinh vui vẻ, nên không dám chắc suy nghĩ của anh, thậm chí ngay cả dũng khí để mở miệng hỏi cũng không có.......

Xe dừng trước cổng khu chung cư, suốt quãng đường hai người im lặng không nói gì. Trần Du Chinh đưa cô xuống tận tòa chung cư.

"Nhà em ở tầng mấy?"  

"Năm."

Trần Du Chinh nhìn qua một lượt để xác định vị trí, rồi nói: "Chỉ cho anh xem."  

Trong màn đêm, cảnh vật vốn không rõ ràng lắm, nhưng Dư Nặc vẫn kiên nhẫn nói: "Chính là chỗ ban công có mấy chậu cây đó, anh thấy chưa?"  

Trần Du Chinh nhìn kỹ rồi NÓI: "À, thấy rồi."  

Trong lòng Dư Nặc vẫn còn điều vướng bận, cô chần chừ một lúc, thử thăm dò: "Vậy… em đi nhé?"  

Trần Du Chinh dường như cũng không có ý định nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu: "Đi đi."  

Cô đứng yên tại chỗ một lát, dặn dò: "Anh lái xe về nhớ cẩn thận nhé, đến nơi thì nhắn cho em biết."

Trần Du Chinh "ừm" vài tiếng qua loa.

Dư Nặc đi ba bước lại quay đầu một lần.  

Rõ ràng chỉ ở bên anh nửa ngày, vậy mà lúc chia xa lại thấy cực kỳ không nỡ. Dư Nặc đã vào trong hành lang, đứng chờ thang máy, nhưng khi ngoảnh đầu lại, vẫn thấy Trần Du Chinh đứng yên tại chỗ, dõi mắt theo cô.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!