Chương 48: (Vô Đề)

Dư Nặc nhìn tin nhắn của Trần Du Chinh, đưa tay lên xoa nhẹ lồng ngực.  

Nhịp tim rối loạn đến mức khiến cô có ảo giác như đang đau nhói. Cô vô thức cắn môi, chìm vào trầm tư đầy phiền muộn.

Phó Dĩ Đông sốt ruột hỏi: "Sao rồi, cậu ấy đồng ý chưa?"  

Dư Nặc lắc đầu.  

Phó Dĩ Đông ngạc nhiên: "Cậu ấy từ chối à?"  

Dư Nặc vẫn lắc đầu.  

Phó Dĩ Đông chậc một tiếng, tự mình ghé sát lại, đưa ngón trỏ trượt trên màn hình điện thoại của Dư Nặc. Đọc xong đoạn tin nhắn của hai người, cô ấy kinh ngạc cảm thán, không kìm được mà bật cười: "Trời ạ, Trần Du Chinh đúng là cao tay ghê!"  

Hàng loạt sự kiện diễn ra trong vòng chưa đầy ba mươi phút đã khiến Dư Nặc choáng váng, cô ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào ghế sofa, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cô cảm thấy như đang lạc giữa thực và mơ, lẩm bẩm: "Giờ tớ phải làm sao đây?"  

"Còn làm sao nữa?"  

Dư Nặc ngoan ngoãn trả lời: "Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi ai cả..."  

"..."  

Phó Dĩ Đông câm nín.  

Cô ấy thật sự thấy Dư Nặc có hơi ngốc nghếch, nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ, đúng là uổng phí ba năm tuổi chênh lệch với Trần Du Chinh.  

Phó Dĩ Đông gõ nhẹ lên đầu Dư Nặc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Theo đuổi cái gì mà theo đuổi, mai cứ ăn diện cho thật xinh đẹp, sau đó đi hẹn hò với cậu ấy là xong!"  

...

Vì một câu nói của Trần Du Chinh, Dư Nặc bồn chồn cả đêm, không ngủ được. Cô còn hỏi Phó Dĩ Đông vô số câu về những điều cần chú ý khi hẹn hò.  

Tới năm, sáu giờ sáng, khi ngay cả gà cũng sắp gáy, Phó Dĩ Đông đã buồn ngủ đến mức mí mắt không mở nổi, vậy mà vẫn phải nghe Dư Nặc lải nhải bên tai.  

Dư Nặc tạm ngừng một chút, hỏi: "Cậu thấy mai tớ dẫn anh ấy đi net thì thế nào?"

"Hả??" Phó Dĩ Đông cố gắng dùng ngón trỏ nhấc mí mắt lên, chán nản nói: "Cậu còn có thể ngốc hơn được nữa không? Đi net làm gì? Toàn là khói thuốc lá, sặc chết người mất!"  

Dư Nặc nghiêm túc nói: "Tớ vừa tìm trên mạng nhiều địa điểm lắm, nhưng sợ anh ấy thấy không hứng thú. Tớ cảm giác có lẽ anh ấy thích đi net chơi game hơn."

Phó Dĩ Đông hết nói nổi, ngáp một cái: "Không biết đi đâu thì xem phim đi, rạp chiếu phim là nơi dễ tạo ra không khí mập mờ nhất đấy. Cậu nghĩ mà xem, ánh sáng lờ mờ, ghế ngồi kín đáo,  một đôi trai gái trẻ tuổi đầy bứt rứt..."

Nói đến đây, giọng Phó Dĩ Đông nhỏ dần, rồi im bặt.  

Dư Nặc quay đầu lại nhìn, thấy Phó Dĩ Đông đã nằm sấp trên giường, ôm gối chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn ngáy khe khẽ.

Cô không nỡ đánh thức bạn mình, lặng lẽ thở dài.  

Tắt đèn bàn, Dư Nặc cũng nằm xuống, nghiêng người, tiếp tục lướt qua đủ loại ứng dụng trong màn đêm đen kịt, tìm kiếm một trăm lẻ tám mẹo nhỏ để theo đuổi con trai.

Xem đến cuối, không biết đã mấy giờ, cơn buồn ngủ ập đến, Dư Nặc không chống đỡ nổi nữa, khép mắt lại rồi chìm vào mộng đẹp.....

Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rõ.  

Phó Dĩ Đông bên cạnh vẫn còn ngủ say. Dư Nặc đầu óc mơ màng, mất một lúc mới chậm rãi cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn giờ giấc.  

Đầu óc dần hoạt động trở lại, nhớ lại chuyện tối qua, dòng suy nghĩ của Dư Nặc bỗng khựng lại. Cô lập tức bật dậy khỏi giường trong.

Trần Du Chinh!  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!