Từ Y Đồng nhỏ giọng thương lượng: "Có thể không đến bệnh viện được không? Từ nhỏ chuyện chị sợ nhất chính là đến bệnh viện đó..."
Dư Nặc dỗ dành: "Vậy chúng ta không đến bệnh viện nữa, ngay trước cổng chung cư có một phòng khám nhỏ, em dẫn chị qua đó nha?"
Từ Y Đồng miễn cưỡng đồng ý, cô ấy cẩn thận chạm vào vết thương trên chân, nước mắt lưng tròng, đáng thương ngước mắt lên: "Có thể để anh em đưa chị đi được không?"
Dư Nặc: "…"
Cô dở khóc dở cười: "Để em đi hỏi anh ấy xem sao."
…
Nghe Dư Nặc nhờ vả, Trần Du Chinh lạnh nhạt nói: "Cô ấy bị trầy chân, nhưng chân vẫn còn lành lặn mà, không tự đi được sao?"
Dư Nặc: "Dù gì Đồng Đồng cũng là bạn của em, anh giúp một chút đi mà? Em thấy vết thương khá nghiêm trọng đấy."
Ban đầu Từ Y Đồng còn tưởng tượng Trần Du Chinh sẽ bế cô ấy kiểu công chúa đưa đến phòng khám, ai ngờ vừa ra cửa, anh ấy lại hoàn toàn thờ ơ, chỉ đứng nhìn cô ấy nhảy lò cò bằng một chân, thậm chí còn không có ý định đỡ lấy. Cứ thế khoanh tay đứng một bên, dửng dưng như chẳng liên quan gì.
Từ Y Đồng đứng trong thang máy, cố nén nước mắt, muốn nhìn Trần Du Chinh nhưng lại không dám.
Hai người im lặng đi đến phòng khám nhỏ.
Bác sĩ là một ông lão rất hiền lành, khi tháo lớp băng trên chân ra, Từ Y Đồng nhìn lớp băng trên chân bị gỡ ra, không nhịn được suýt khóc, lo lắng hỏi: "Ông ơi, chân cháu có để lại sẹo không? Nếu bị hủy dung rồi, sau này sao cháu còn mặc váy thế nào được nữa?"
Bác sĩ bị dáng vẻ nhõng nhẽo của cô ấy chọc cười, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, sẽ không để lại sẹo. Vết thương không sâu lắm, chỉ cần xử lý một chút là ổn rồi."
Từ Y Đồng "ồ" một tiếng, lại quay đầu nhìn Dư Qua.
Anh ấy ngồi bên cạnh, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì. Từ Y Đồng nhìn anh ấy rất lâu, nhưng Dư Qua cũng chẳng phát hiện ra.
Cô ấy đưa tay chạm vào Dư Qua: "Anh đang xem gì thế?"
"Xem thi đấu."
Lần đầu tiên, Từ Y Đồng cảm thấy Dư Qua dường như thực sự không thích cô ấy, là kiểu người chẳng muốn nói chuyện với cô ấy nhiều dù chỉ một câu.
Cô ấy có chút thất vọng, đúng lúc này bạn thân gọi điện tới, Từ Y Đồng ỉu xìu bắt máy, uể oải "A lô" một tiếng.
Bạn thân: "Cậu sao thế, đang ở đâu đấy? Ra ngoài chơi đi."
"Tớ không đi được, đang ở phòng khám chữa chân đây."
"Phòng khám gì cơ? Chữa chân cái gì?" Bạn thân hiếu kỳ: "Thẩm mỹ viện à? Giờ cậu đến cả chân cũng đi làm đẹp luôn rồi hả?"
Từ Y Đồng bực bội: "Tớ bị thương! Làm đẹp cái gì mà làm đẹp."
"Hả? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Tối nay còn đi uống rượu nhảy nhót được không? Cậu đừng có cho bọn tớ leo cây đó! Mọi người đều đang chờ cậu đấy!"
"…"
Từ Y Đồng tức đến nghẹn ngào, nhất thời không thốt nên lời.
Cô ấy vừa đau chân vừa lạnh lòng, vết thương đau thì cũng thôi, quan trọng là tim càng đau hơn. Từ Y Đồng hít sâu mấy hơi, nức nở nói: "Tớ đã như thế này rồi, mà các cậu chẳng ai thèm quan tâm tớ một câu. Còn chỉ lo tối nay tớ có đi uống rượu, có đi quẩy được không? Các cậu còn là người không vậy? Sau này tớ sẽ không bao giờ đi chơi với các cậu nữa!"
Từ Y Đồng vừa khóc nức nở vừa nói, khiến bạn thân giật mình: "Đồng Đồng, cậu sao thế? Bị trầm cảm à? Đừng dọa tớ nha!"
Trong phòng khám nhỏ, mấy ông bà lớn tuổi đang truyền nước đều quay đầu lại nhìn.
Dư Qua cũng quay sang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!