Cô "ồ" một tiếng, chủ động đưa ô ra: "Bên ngoài đang mưa, tôi có mang theo ô nè."
Trần Du Chinh đứng trên bậc thang, bung ô ra, quay đầu nhìn cô. Thấy cô vẫn đứng yên, anh nói: "Lại đây."
Chiếc ô mang theo chỉ là ô che nắng tạm thời, diện tích hơi nhỏ, hai người che chung khá chật chội. Dư Nặc buộc phải đứng sát anh, nhưng vai hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau. Cô lặng lẽ dịch sang bên một chút.
Trần Du Chinh không nói gì, chỉ nghiêng ô về phía cô nhiều hơn.
Hai người lặng lẽ đi một đoạn, Dư Nặc phát hiện cánh tay cầm ô của anh, từ cổ tay đến tận vai, đã bị mưa làm ướt sũng, màu xanh đậm dần loang ra.
Dư Nặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Trần Du Chinh, cậu cầm ô che cho mình nhiều vào, sắp đến trận chung kết rồi, đừng để bị cảm."
Trần Du Chinh: "Xích lại chút."
Dư Nặc do dự một lát, rồi dịch bước chân, ngoan ngoãn tiến gần về phía anh hơn.
Nhiệt độ lúc rạng sáng khá thấp, cô hà ra một luồng hơi, trước mắt phủ một lớp sương mờ. Thấy anh mãi không lên tiếng, Dư Nặc đành chủ động tìm đề tài: "Cậu có thấy khá hơn chút nào không?"
Trần Du Chinh: "Cũng tạm."
Dư Nặc cũng im lặng theo, chẳng biết phải nói gì nữa. Nói nhiều cũng chẳng có ích gì.
Lúc này chỉ có thể để Trần Du Chinh tự mình điều chỉnh. Tuyển thủ chuyên nghiệp là như vậy, thi đấu có thắng có thua, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có lúc xuống dốc, có lúc l*n đ*nh cao, những lời mắng chửi hay những tràng hoa tán thưởng đều là một phần của con đường này.
Trời mưa ngày càng nặng hạt, khách sạn đã cách họ một đoạn đường.
Họ tùy tiện tìm một mái hiên đỏ trước một cửa tiệm ven đường, đứng dưới đó chờ mưa tạnh bớt.
Một luồng hơi lạnh len lỏi dọc theo bắp chân, Dư Nặc không kìm được mà khẽ run lên. Cô đút tay vào túi để sưởi ấm.
Cô vừa định mở miệng hỏi anh có muốn quay về không thì chợt nghe Trần Du Chinh nói: "Câu em nói hôm nay, nói lại tôi nghe lần nữa đi."
Dư Nặc chưa kịp phản ứng: "Câu nào?"
Anh gợi ý: "Sẽ có một này nào đó, Conquer…"
Dư Nặc chợt hiểu ra, vội cắt ngang anh: "Cậu đừng nói nữa, tôi biết câu nào rồi."
Anh lập tức ngưng lại.
Dư Nặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy ngại ngùng không nói ra được, bèn hỏi: "Tại sao tôi phải nói lại lần nữa?"
Trần Du Chinh mặt không đổi sắc: "Tôi muốn nghe."
Dư Nặc: "…"
Cô cắn mio: "Được thôi, vậy để tôi… tôi chuẩn bị một chút."
Trần Du Chinh nhìn cô, móc điện thoại ra, bấm nút ghi âm, lặng lẽ chờ đợi.
Dưới màn đêm dày đặc của Paris, bên vệ đường mưa rơi tí tách, giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống chân, vỡ tan thành đóa hoa trong suốt.
Dư Nặc ngẩng đầu, giọng điệu chậm rãi, từng câu từng chữ, lặp lại câu cô từng nói với Trần Du Chinh hồi chiều.
Nói xong, cô chờ một lát, thấy Trần Du Chinh không phản ứng, Dư Nặc thận trọng hỏi: "Được chưa?"
"Được rồi."
Dư Nặc gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không kìm chế được, bèn hỏi: "Cậu bắt tôi nói cái này làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!