Lần này, Dư Nặc vẫn ở chung phòng với Hướng Giai Giai.
Dư Nặc cuộn mình trên sofa chơi điện thoại suốt nửa ngày, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt cô, còn chiếc vali bên cạnh thì vẫn chưa mở.
Lúc Hướng Giai Giai đi tới, cô hoàn toàn không để ý, không biết đang chăm chú xem gì.
"Nặc Nặc, cậu thấy đỡ hơn chưa?" Hướng Giai Giai quan tâm, ngồi xuống bên cạnh rồi đưa cho cô một chai sữa nha đam.
Dư Nặc rời mắt khỏi màn hình, trả lời cô ấy: "Tớ đỡ nhiều rồi."
Hướng Giai Giai ngáp một cái: "Vậy cậu mau đi tắm đi, ngồi máy bay lâu thế, mệt quá trời. Dù sao mai cũng chẳng có việc gì, có thể ngủ nướng thoải mái."
Dư Nặc gật đầu đồng ý.
Mở vali ra, kéo khóa ngăn trong, chuẩn bị lấy váy ngủ. Dư Nặc khựng lại một chút, lá bùa bình an cô xin ở chùa Đại Từ lần trước vẫn còn nằm bên trong.
Cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn một lúc lâu.
Lúc vào phòng tắm, Dư Nặc vẫn cầm điện thoại. Khi tẩy trang, điện thoại đặt trên bệ rửa mặt rung lên, cô lập tức cầm lấy.
Conquer: "Gửi ảnh hôm nay cho tôi."
Dư Nặc suy nghĩ một lát, chọn vài tấm trong album, gửi mấy bức phong cảnh và vài bức chụp anh đứng dưới gốc cây.
Vài phút sau.
Conquer: "?"
Conquer: "?"
Dư Nặc cũng gửi lại một dấu hỏi: "?"
Conquer: "Ảnh tự chụp đâu?"
Dư Nặc do dự một chút, dựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo, gõ chữ: "Ảnh của hai chúng ta à?"
Conquer: "Em muốn gửi ảnh của em cũng được."
Dư Nặc: "..."
Dư Nặc liếc nhìn mấy tấm ảnh chụp chung của bọn họ, cảm thấy biểu cảm của mình trông ngốc quá, thật sự không thể gửi đi được, bèn trả lời: "Tôi vừa xem lại rồi, hình như hơi xấu TvT."
Conquer: "Ai xấu?"
Dư Nặc: "Tôi."
Conquer: "Gửi đi."
Dư Nặc còn chưa kịp trả lời, Trần Du Chinh đã gửi tin nhắn tiếp theo: "Tôi đẹp là được."
Dư Nặc chằm chằm vào dòng chữ này của anh.
Cô vừa bực vừa buồn cười. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn không gửi bức ảnh tự chụp hai người cho anh.
Cô suy nghĩ một hồi, nhắn lại cho anh: "Cậu ngủ sớm đi, tôi đi tắm đây."
Conquer: "Không có ảnh tôi ngủ không được."
Dư Nặc là người dễ thỏa hiệp. Anh cứ yêu cầu mãi, cô cũng ngại từ chối thêm, định lát nữa chỉnh sửa chút xem có cứu vãn được gì không. Suy nghĩ vài giây, cô trả lời cho có lệ: "Cậu ngủ trước đi, hai ngày nữa tôi gửi cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!