Hướng Giai Giai quay lại chỗ ngồi của Dư Nặc, lấy túi xách của cô lên: "Không sao, cậu ấy nói giờ cậu ấy không ngồi xe được nữa, bảo chúng ta cứ về trước, lát nữa sẽ tự gọi taxi về khách sạn."
Tề Á Nam không đồng ý: "Không được, đã trễ thế này rồi, hai cô gái như hai đứa ở ngoài một mình không an toàn đâu."
Trần Du Chinh bất chợt lên tiếng: "Đưa túi đây."
Hướng Giai Giai đứng yên, ngẩn người: "Hả? Gì cơ?"
Anh đứng dậy khỏi ghế: "Tôi xuống với cô ấy."
...
Dư Nặc nuốt nước bọt, cố kìm nén cảm giác chua xót dâng lên trong thực quản. Có người đang đứng cạnh cô, Dư Nặc vô thức nghĩ đó là Hướng Giai Giai.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Trần Du Chinh đang cụp mắt nhìn cô.
Dư Nặc ngây ra, chống đầu gối đứng lên: "Sao lại là cậu... Giai Giai đâu?"
"Em..." Trần Du Chinh cau mày, đưa chai nước cho cô: "Em ổn chứ?"
"Không sao." Dư Nặc cười gượng, giải thích: "Chỉ là sau khi tôi xuống máy bay sẽ bị say xe một chút, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."
Đèn đường rực sáng, Paris về đêm khoác lên mình nét quyến rũ mê hoặc.
Thành phố này giống như một đô thị không ngủ rực rỡ sắc màu, đèn đuốc sáng trưng khắp các con phố, một số công trình kỷ niệm còn treo đầy những ánh đèn neon lấp lánh
Dư Nặc uống vài ngụm nước, đi bộ một lúc, được gió thổi qua, cô cảm thấy khá hơn hẳn.
Dư Nặc uống vài ngụm nước, chậm rãi đi bộ một lúc được gió thổi qua, cô cảm thấy khá hơn hẳn. Cô bị khung cảnh đêm tuyệt đẹp nơi đây thu hút, tinh thần cũng phấn chấn hơn, không kìm được mà dừng lại, giơ điện thoại chụp vài tấm.
Trần Du Chinh đứng bên cạnh, đợi cô chụp xong, có chút buồn cười nói: "Con gái các em đều thích chụp ảnh thế này à?"
"Hả?" Dư Nặc vẫn đang giơ tay chụp chiếc vòng đu quay ngựa gỗ phía xa, nghe anh vậy bèn quay đầu lại, ngại ngùng cười: "Đẹp mà... tôi muốn ghi những khoảnh khắc khi ở đây."
Trong đầu cô chợt nhớ đến lời dạy của Phó Dĩ Đông: [Thỉnh thoảng phải dùng chút mưu mẹo nhỏ, để cậu ấy chủ động giúp cậu một tay, kéo gần khoảng cách giữa hai người.]
Dư Nặc do dự một lát, cắn môi, có chút lo lắng hỏi: "Trần Du Chinh, cậu có thể giúp tôi chụp một tấm không?"
Anh nhún vai.
Dư Nặc đưa điện thoại cho anh, nói: "Giúp tôi chụp luôn cái vòng quay ngựa gỗ kia nữa nhé, cảm ơn cậu."
Cô chạy ra vệ đường, quay đầu tìm vị trí của vòng đu quay ngựa gỗ, sau đó giơ tay lên, tạo dáng chữ V bên mặt.
Dường như mỗi lần chụp ảnh, Dư Nặc đều thích tạo dáng này. Lần đầu gặp nhau, lúc cô lên sân khấu nhận nhầm người khác thành anh, cũng là tư thế và nụ cười y hệt.
Trần Du Chinh nhìn cô qua ống kính điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên.
Một lát sau, Dư Nặc phấn khởi chạy đến: "Sao rồi?"
Anh hờ hững nói: "Rất đẹp."
Dư Nặc háo hức nhận lại điện thoại, mở album ảnh, xem thành phẩm anh vừa chụp.
Nhưng nhìn được vài tấm, nụ cười trên môi dần đông cứng.
Không biết Trần Du Chinh chụp kiểu gì, Dư Nặc cảm thấy mình trông cực kỳ lùn, tỷ lệ cơ thể như bị chia đôi 50-50. Nụ cười trên mặt cũng ngốc nghếch lạ thường, thậm chí có một tấm cô còn chưa kịp mở mắt.
Thấy cô không nói lời nào, Trần Du Chinh nhướng mày: "Sao? Không hài lòng à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!