Chương 33: (Vô Đề)

Trên đường quay về trường, Phó Dĩ Đông lại truyền thụ cho Dư Nặc một đống kinh nghiệm theo đuổi đàn ông.  

Dư Nặc nghe mà đầu óc cứ mơ hồ, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ một vài điều trong lòng.  

Về đến ký túc xá, Lương Tây đang cùng một bạn cùng phòng khác vừa uống trà sữa vừa xem phim. Dư Nặc chào bọn họ một tiếng rồi ngồi xuống chỗ của mình nghỉ ngơi.  

Cô đeo tai nghe lên, mở laptop, làm PPT cho buổi bảo vệ tốt nghiệp một lúc. Khi lướt tới ổ D trên máy tính, Dư Nặc bất chợt nhìn thấy một tập tin mang tên "TG

-Conquer". Đó là công thức món ăn cô từng viết cho Trần Du Chinh. Ngón tay di chuột của cô khựng lại.  

Dư Nặc ngẩn ngơ vài giây, rồi chợt cảm thấy trong lòng mình như thiếu mất một mảnh.

Trong tai nghe, bài hát chuyển sang ca khúc của Nhan Nhân Trung. Dư Nặc cầm điện thoại lên, nhấn phát lặp lại.  

Cô mở Weibo, tìm kiếm Trần Du Chinh, rồi nhấn vào trang cá nhân của anh. Anh vẫn chỉ chia sẻ lại bài đăng chính thức của TG lần trước, còn danh sách theo dõi vẫn hiển thị là 0.

Dư Nặc lướt qua danh sách những bài viết anh từng nhấn thích, bỗng phát hiện ra một bức ảnh của chính mình.  

Đó là bức chụp trong trận chung kết mùa xuân, tại chùa Đại Từ ở Thành Đô. Cô hơi ngẩng đầu, đứng dưới gốc cây, buộc dây đỏ cầu nguyện.  

Nhịp tim Dư Nặc bỗng lỡ một nhịp.  

Vì thời gian đã qua khá lâu, cô có chút do dự không dám nhấn mở bức ảnh đó.  

Thực ra Dư Nặc biết ngoại hình của mình không đến nỗi nào, nhưng cô luôn không tự tin về bản thân. Hồi mới vào đại học, cô còn cảm thấy sợ hãi khi chụp ảnh với người khác, chẳng dám nhìn thẳng vào ống kính. Mỗi lần bạn cùng phòng giơ điện thoại lên chụp cô, Dư Nặc đều theo phản xạ che mặt lại.

Sau này, nhờ Phó Dĩ Đông dẫn dắt, cô thử chụp một vài bức ảnh cosplay. Dần dần, Dư Nặc cũng đã quen hơn, không còn quá kháng cự khi bị người khác chụp ảnh mình nữa.

Sau vài giây chuẩn bị tâm lý, cô bấm mở bức ảnh chụp mình ra xem.

Góc chụp, ánh sáng và bối cảnh đều rất đẹp, chỉ lộ ra góc nghiêng của khuôn mặt trắng trẻo.  

Dư Nặc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.  

Cũng không biết, lần đầu tiên Trần Du Chinh nhìn thấy bức ảnh này, anh đã có phản ứng gì…  

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô chậm rãi di chuyển ngón tay đến dấu cộng ở góc trái bên dưới màn hình, nhấn theo dõi tài khoản của Trần Du Chinh.

Sau khi ấn theo dõi, Dư Nặc lại có chút chột dạ. Cô tiện tay theo dõi thêm vài người từ tài khoản chính thức của TG, để Trần Du Tranh bị đẩy xuống phía dưới trong danh sách theo dõi..  

Tắt điện thoại rồi, Dư Nặc bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm sao để cải thiện mối quan hệ giữa mình và Trần Du Chinh.  

Từ nhỏ cô đã hơi ngốc nghếch, chưa từng theo đuổi ai… Giờ rơi vào tình huống này, cô cũng không biết nên giữ khoảng cách với anh thế nào mới là tốt nhất.

Dư Nặc lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, cắn đầu bút, ghi lại bước đầu tiên mà Phó Dĩ Đông đã dạy mình:  

1. Chủ động bắt chuyện, tâm sự với cậu ấy. Thi thoảng giở chút mánh khóe, tạo cơ hội để cậu ấy chủ động giúp mình vài chuyện lặt vặt, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cô nằm bò ra bàn, nghịch chiếc chuông gió một lát.  

Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, mở WeChat, gửi tin nhắn cho mấy người Ultraman, Killer: "Sắp thi đấu rồi, nhớ ăn uống đầy đủ nhé."  

Cuối cùng, cô mở khung chat với Trần Du Chinh, nghĩ ngợi một chút, rồi sửa lại câu phía sau một chút:  

"Sắp thi đấu rồi, dạo này cậu có ăn uống đầy đủ không?"

Vài phút sau, Killer cùng mấy người kia đều nhiệt tình trả lời tin nhắn của cô, chỉ trừ Trần Du Chinh.  

Dư Nặc lại chờ một lát, vẫn không thấy phản hồi. Cô hơi hụt hẫng, không biết anh chưa thấy tin nhắn, hay là thấy rồi mà không muốn trả lời…  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!