Buổi tối, Killer đăng một video story lên Weibo: @TG. Killer: Phát sóng trực tiếp về hiện trường tan vỡ của đường dưới.
Hình ảnh trong video hơi rung lắc, máy quay giật hai cái. Trong khung hình, Ultraman đứng, còn Trần Du Chinh ngồi. Xung quanh đều là người đang hóng chuyện.
Sau một thoáng ngập ngừng, môi của Ultraman mấp máy, anh ấy nói gì đó với người đối diện, khiến Trần Du Chinh lập tức cứng đờ, sắc mặt tái xanh.
Tay Killer run lên một chút, Ultraman vừa dứt lời thì lập tức bỏ chạy. Trong video, những người xung quanh cười ầm lên, át đi toàn bộ âm thanh của họ.
Fan hâm mộ cố gắng đọc khẩu hình suốt nửa ngày trời nhưng vẫn không đoán được Ultraman đã nói gì, thế là bình luận thi nhau kéo đến:
[Nói cái gì vậy? Conquer gục ngã ngay tại chỗ à??]
[Ultraman: Trần Du Chinh, nmsl*, mày đúng là một đứa trẻ mồ côi cứng đầu.]
*nmsl: viết tắt câu chửi thề mẹ mày chết rồi.
[Ultraman: Mày có biết không? Tối qua tao đã cắm sừng mày, giờ vợ của mày chạy mất rồi.]
[Ultraman: Ngư Thần mới là xạ thủ số một của LPL, còn mày chỉ là một con hề, hề, hề, hề, hề ^^]
[Hahahahaha, comment trên ác quá đấy!]
Buổi tối quay về trường, khi Dư Nặc đang dùng tài khoản chính lướt Weibo. Cô cũng thấy bài đăng đó, sau đó lại tò mò bấm vào xem, phát hiện có cả Trần Du Chinh. Dư Nặc tập trung lắng nghe vài giây, nhưng chẳng nghe rõ họ nói gì nên liền thoát ra.
Dư Nặc chống cằm lên bàn, nhìn bức ảnh bờ biển đã in ra vào mấy hôm trước.
Những ký ức lại ùa về. Vài phút sau, cô vươn ngón tay, chậm rãi chạm vào bức ảnh.
Rõ ràng chỉ mới cách đây không lâu, vậy mà khi nhớ lại đêm say rượu hôm đó, khi mà tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào khoảng thời gian bên cạnh Trần Du Chinh, cô lại cảm thấy như một giấc mơ không có thật.
Cây cầu vượt vào lúc rạng sáng, bầu trời đêm đầy sao, cơn gió lướt qua từng đầu ngón tay, ánh bình minh nhàn nhạt màu vàng kim... Tất cả đều đặc biệt trở nên mơ hồ.
Mơ hồ đến mức, khiến Dư Nặc cảm thấy những mảnh ký ức vụn vặt này, có lẽ chỉ là ảo giác của chính mình.
Hôm đó, Trần Du Chinh đưa cô về trường.
Sau khi tắm rửa, Dư Nặc leo lên giường, quấn chăn thật chặt rồi dán mắt vào màn hình điện thoại, ngắm nhìn tấm ảnh bờ biển.
Cô luyến tiếc không dám ngủ, cũng không nỡ nhắm mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ đang ập đến.
Dư Nặc nhớ rõ cảm giác lúc đó. Khi ấy cô sợ rằng, sau khi tỉnh dậy, phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ.....
Van trở về trụ sở đội, anh ấy nằm trên giường trò chuyện video với bạn gái nửa tiếng, báo cáo xong tình hình liền lăn xuống giường để đi tắm.
Sau khi vội vàng tắm xong, vì cảm thấy hơi khát, Van định xuống lầu tìm một lon nước ngọt. Lúc đi ngang qua phòng huấn luyện, anh ấy đột nhiên khựng lại.
Đèn bên trong vẫn sáng. Van đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ultraman và Trần Du Chinh đều có mặt.
Tiến lại gần, anh ấy phát hiện họ đang mở một trận đấu tùy chỉnh, tập luyện đối đầu 1v1. Còn Killer thì ngồi bên cạnh một mình đánh rank.
Van chậc lưỡi "Các cậu có cần phải liều vậy không? Hôm nay uống say như thế rồi mà còn tập luyện à?"
Ultraman tranh thủ liếc Van một cái: "Tình tứ với bạn gái xong rồi hả?"
Chỉ một khoảnh khắc mất tập trung, Ultraman vừa liếc mắt sang, liền thấy màn hình máy tính đã tối đen, lập tức kêu lên thảm thiết:: "Mẹ nó, lại bị solo kill nữa rồi!"
Van quan sát một lúc, chăm chú theo dõi từng chi tiết thao tác của Trần Du Chinh: "Chậc, hai cậu định đánh đến bao giờ?"
Trần Du Chinh không ngẩng đầu, tay vẫn liên tục click chuột: "Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!