Dư Nặc bị anh làm cho hoảng sợ, trong lúc bối rối thì đã vô thức buông tay ra.
Chiếc bánh donut bị cắn mấy miếng liền rơi "bộp" xuống đùi Trần Du Chinh, mảnh vụn văng tung tóe rồi lăn xuống đất.
Phía trước có người đi tới, Dư Nặc vội rút tay về, nhỏ giọng nói với Trần Du Chinh: "Xin lỗi."
Anh đang ngậm đồ ăn trong miệng nên không nói gì, chỉ thong thả nhai nuốt, liếc mắt nhìn cô.
Dư Nặc sững lại một chút, lấy giấy ra, hơi cúi người, định nhặt chiếc bánh donut dưới đất lên.
Miếng bánh rơi ngay bên chân Trần Du Chinh. Cô sợ chạm vào anh nên dừng động tác tìm kiếm lại.
Trần Du Chinh hơi d*ng ch*n, chừa cho Dư Nặc một khoảng trống.
Dư Nặc hít sâu một hơi, cố gắng với lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc bánh donut thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng ho khan.
Killer lại ho một tiếng thật mạnh: "Này, hai người chú ý một chút, đừng làm ảnh hưởng đến người khác."
Anh ấy vỗ vỗ lên vai Trần Du Chinh.
Dư Nặc vội vàng nhặt miếng bánh lên.....
Xe khởi động, lắc lư qua lại, Dư Nặc chỉ đọc sách một lúc mà đầu óc đã hơi choáng váng.
Dư Nặc khép sách lại, bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ. Giờ phút này, cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi rối. Người ngồi bên cạnh khiến cô càng thêm rối rang.
Trần Du Chinh mở lời: "Em mua bánh donut ở đâu thế?"
Dư Nặc: "Tùy tiện mua ở một tiệm ven đường thôi."
"Ồ, cũng khá ngon."
Cô miễn cưỡng cười một cái.
Trần Du Chinh nói: "Lần sau dẫn tôi đi đi."
Dư Nặc bảo: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu nhé, ngay gần trụ sở của các cậu, chắc cậu tìm được ngay thôi."
Trần Du Chinh: "..."
Anh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Hôm nay tâm trạng em không tốt à?"
"Hả?" Cô ngẩn ra vài giây, ánh mắt lảng tránh, lắc đầu: "Không có."
Trần Du Chinh giữ nguyên vẻ mặt bình thản, "Ồ" một tiếng.
Bầu không khí lập tức trầm lắng lại.
Dư Nặc sờ vào túi lấy tai nghe, đeo lên, ngẩn người nhìn vào ghế trước. Trong tầm mắt, cô thấy Trần Du Chinh quay đầu nhìn mình mấy lần.
Cô giả vờ như không thấy, nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Có lẽ cảm nhận được sự bài xích của cô, Trần Du Chinh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Dọc đường không ai nói gì. Đến khi xe dừng trước hội trường lễ xuất quân của giải đấu Liên Lục Địa, Dư Nặc xuống xe, chào Tề Á Nam, sau đó lấy hai tấm thẻ công tác tạm thời rồi nhắn tin cho Từ Y Đồng.
Bọn họ hẹn nhau ở cổng vào.
Hai người tìm được chỗ ngồi, Từ Y Đồng giơ tay lên, đưa cho Dư Nặc xem chiếc vòng tay mới của cô ấy: "Chị đặt làm trên mạng đấy, đẹp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!