Ultraman bật cười không thành tiếng.
Trần Du Chinh thản nhiên dập điếu thuốc hút dở rồi ném vào thùng rác.
Dì trong trụ sở đứng dưới lầu gọi mọi người xuống ăn cơm.
Buổi chiều hai ngày sau, họ sẽ đến địa điểm tổ chức để tham gia lễ xuất quân, vì vậy hôm nay trụ sở đã điều chỉnh lại lịch sinh hoạt. Bị cưỡng ép kéo dậy khỏi giường, ai nấy đều có chút uể oải.
Killer là người dậy muộn nhất, mắt vẫn còn lim dim, lê đôi dép bước vào căng tin nhỏ: "Có chuyện gì thế? Đang nói gì vậy?"
Van và Ultraman ẩn ý trao đổi ánh mắt với nhau.
Van: "Cũng không có gì đâu, chỉ là suýt nữa thì anh Chinh của chúng ta đã "cướp cò" thôi."
"Cướp cò?" Killer ngơ ngác, đầu óc vẫn còn mơ màng, "Cướp cò gì cơ?"
Vẻ mặt Ultraman trông cực kỳ tế nhị, chậm rãi đọc một câu thoại của Jinx: "Khoảnh khắc trước khi tôi nổ súng, chính là đỉnh cao của khoái lạc."
Killer: "?"
Anh ấy cắn một miếng bánh bao, giọng điệu lập tức thay đổi: "Ồ, cướp cò kiểu này à, hiểu rồi, Trần Du Chinh đúng là tràn đầy sinh lực nha, xem phim đen rồi à? Có ghìm súng được không, hay là vào nhà vệ sinh "đạt cực lạc" một phát rồi?"
Trần Du Chinh tựa người vào ghế, liếc anh ấy một cái.
Ultraman: "Xem phim đen gì chứ, thứ đó sao có thể hiệu quả bằng Dư Nặc được?"
"Dư Nặc?" Nhận ra điều gì đó, Killer lập tức hóng hớt: "Có chuyện gì thế? Nào, Mạn Mạn, mau kể chi tiết cho anh nghe nào."
Thomas cắt ngang bọn họ: "Đủ rồi đủ rồi, một đám đàn ông các cậu, suốt ngày lấy Conquer ra đùa giỡn với mấy cô gái, không thấy chán à? Tuần sau là thi đấu rồi đó, có thể tập trung tập luyện được không?"
"Đây không phải là niềm vui duy nhất trong cuộc sống khô khan này sao? Cậu đúng là vô vị mà." Killer bực bội: "Tên Trần Du Chinh này có gì đó rất mờ ám đấy nhé, lần trước Dư Nặc uống say, cậu ta còn đưa người ta về nhà ngủ qua đêm. Đến như thế rồi mà không xảy ra chuyện gì, ai mà tin được?"
Ultraman: "Cái gì?!"
Van kinh ngạc hét lên: "Đã đến bước này rồi sao?"
Trần Du Chinh giơ chân đá Killer một cái: "Bớt bịa chuyện đi."
"Cậu giả vờ gì nữa? Tôi còn không nhìn ra tâm tư của cậu chắc? Khai thật đi, cậu với Dư Nặc rốt cuộc là thế nào? Nghĩ cho kỹ đấy, cô ấy là em gái của Fish đấy! Cậu thực sự định nhận anh ta làm anh rể à?"
Trần Du Chinh: "Nhận anh rể con mẹ cậu, đã bảo là không có gì rồi."
"Chậc chậc chậc, nhìn kìa, cậu ta sốt ruột lắm rồi." Ultraman tỏ vẻ thấu hiểu: "Vậy tức là cậu thích người ta, nhưng không theo đuổi được chứ gì."
Van ngạc nhiên: "Đã thời đại nào rồi mà cậu còn chơi trò yêu thầm thế?"
Trần Du Chinh: "..."
"Chinh à, cậu thế này không ổn đâu, quá mềm yếu." Killer lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Theo đuổi con gái thì phải mạnh mẽ lên. Đàn ông mà mềm yếu quá thì làm sao theo đuổi con gái nhà người ta được?"
Ultraman tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Dù gì Dư Nặc cũng là em gái của Dư Qua mà, mà Dư Qua là ai cơ chứ? Ở LPL, ngoài Thần Wan đã giải nghệ, còn ai nổi tiếng hơn anh ta nữa? Weibo có hơn một triệu fan đấy! Trần Du Chinh theo đuổi em gái người ta, muốn làm em rể nhà họ Dư, chẳng phải là đang chủ động ôm đùi anh ta sao?"
Trần Du Chinh không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ấy.
Ultraman chột dạ: "Tôi câm đây, không nói nữa. Cậu cứ ôm đùi Fish đi, tranh thủ cơ hội kiếm chút fame, biết đâu có thể nuôi sống cả đội chúng ta nữa đấy, Mạn Mạn ủng hộ cậu."
Van giơ tay đồng tình: "VV cũng ủng hộ cậu."
Thomas: "Một đám khùng điên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!