Chương 24: (Vô Đề)

Bỗng nhiên, trời tối sầm lại. Chiếc mũ lưỡi trai che trên đầu, Dư Nặc cúi xuống, mắt dừng trên cổ tay mình.  

Xung quanh cô là một đám đông vây kín, ánh đèn bên cạnh không quá sáng. Trần Du Chinh đưa một tay ra sau lưng, nắm lấy tay cô.  

Bóng hai người chồng lên nhau.

Tay anh rất ấm, móng ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, các khớp xương vừa thẳng vừa dài. 

Trần Du Chinh không dùng quá nhiều lực. Dư Nặc ngẩn ngơ, ngón tay khẽ co lại. Cô ngoan ngoãn, đứng yên không nhúc nhích.  

Đợi đến khi đám đông tản đi, Trần Du Chinh mới buông tay cô ra.  

Dư Nặc siết chặt quai túi xách.  

Cửa kính bên cạnh phản chiếu ánh đèn neon đầy màu sắc, cùng bóng dáng của họ.  

Trần Du Chinh không nói gì, Dư Nặc cũng giữ im lặng, cả hai chậm rãi bước dọc theo con phố sầm uất.

Đã gần đến giờ đóng cửa, những cửa hàng bên đường vang lên tiếng hát ngắt quãng. Dư Nặc cúi đầu: "Hôm nay... cảm ơn cậu."  

"Cảm ơn tôi cái gì?"

"..."  

Đầu óc Dư Nặc vẫn còn hơi trống rỗng, không suy nghĩ kịp.  

Cô không biết nên nói gì, cũng không biết phải nói thế nào.  

Lúc cô khóc trong nhà vệ sinh, có lẽ Trần Du Chinh cũng chỉ tình cờ không cúp máy.  

Nhưng vào khoảnh khắc đó, sống mũi cô bỗng cay cay.  

Khoảng thời gian yên tĩnh không một tiếng động, ở đầu giây bên kia, như một bóng hình lặng lẽ đồng hành cùng cô.

Sự dịu dàng mà Trần Du Chinh vô tình trao cho Dư Nặc, khiến cô cảm thấy nỗi buồn thầm lặng cô cố giấu đi dường như đã được vỗ về.

Dư Nặc lén quan sát anh: "Hình như... lần nào ở trước mặt cậu, tôi cũng rất thảm hại."  

Trần Du Chinh bật cười, thuận miệng nói: "Em cố ý à?"

Dư Nặc không kịp phản ứng: "Hả?"  

"Không có gì."  

"..."  

Cô lại liếc nhìn anh một cái, thấy anh không nhíu mày hay tỏ ra khó chịu, lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút.  

Dư Nặc vốn trầm lặng, ba mẹ ly hôn khi cô còn nhỏ, tính tình mẹ kế lại không tốt. Lâu dần, cô trở nên rất thận trọng với mọi việc mình làm ở nhà, sợ nói sai, làm sai, rồi dần dà trở nên không thích nói chuyện hơn.

Sau này, khi ở một mình với người khác, bạn bè nói gì, cô luôn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời. Không ít lần khiến bầu không khí trở nên lúng túng.  

Thực ra Dư Nặc muốn nói cảm ơn Trần Du Chinh, nhưng đến khi lời nói sắp thốt ra, cô lại không biết phải nói thế nào.  

Trần Du Chinh dừng lại trước cửa một quán nướng.  

Dư Nặc cũng dừng lại theo, hỏi: "Sao vậy?"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!