Không khí bỗng chốc trở nên yên ắng, chức năng ngôn ngữ của Dư Nặc như biến mất hoàn toàn.
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không có chút dao động nào, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Vóc dáng chàng thiếu niên gầy gò, gương mặt vô cùng tuấn tú. Một tia sáng vừa vặn chiếu lên bờ vai anh, làm nổi bật phù hiệu đội màu vàng kim.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dư Nặc đã tìm lại được giọng nói của mình: "Xin lỗi nhé, mắt tôi bị cận nhẹ."
Thấy tình hình bên này có gì đó không ổn, MC sau trận đấu quan tâm hỏi han: "Có chuyện gì vậy?"
Vài tuyển thủ đội TG đứng bên cạnh vẫn đang hóng chuyện vui.
Dư Nặc vội vàng đưa món quà ra, nói: "Cái này, tặng cậu."
Người bên cạnh cuối cùng cũng cười đủ, nhếch miệng trêu chọc: "Còn đứng ngây ra làm gì, không nhận quà của em gái nhỏ luôn à? Định làm ngôi sao lớn chắc?"
"…"
Lông mi Dư Nặc khẽ run.
Càng thêm xấu hổ.
Người đàn ông hờ hững liếc qua bọn họ một cái, không buồn tiếp lời, đưa tay nhận lấy món quà, giọng điệu lười nhác, chỉ buông một câu "cảm ơn."
"Không, không cần cảm ơn đâu."
Ban đầu Dư Nặc còn định giải thích một chút, nhưng cô cảm thấy càng kéo dài thêm thì chỉ càng xấu hổ hơn. Đầu như Dư Nặc như muốn bốc khói, cô lúng túng nói thêm câu xin lỗi rồi vội vã rời khỏi hiện trường.
Phó Dĩ Đông đang chờ cô dưới khán đàn, cũng bị màn vừa rồi chọc cười, giọng đầy vẻ ngạc nhiên: "Dư Nặc, cậu có biết khi nãy mình qua loa đến mức nào không?"
Hai má Dư Nặc vẫn còn đỏ bừng.
Cô da mặt mỏng, hễ căng thẳng là dễ đỏ mặt.
Dư Nặc nghẹn một hơi, bực bội nói: "Tự dưng cậu bảo tớ lên sân khấu, cũng không nói cho tớ biết là ai, tớ đâu biết Conquer trông như thế nào đâu."
Phó Dĩ Đông thấy dáng vẻ như thế của Dư Nặc khá thú vị, cười hì hì, đẩy cô đi về phía trước: "Không phải chứ, ngay trước khi thi đấu, tớ còn cổ vũ cho cậu ấy lâu như thế, ai ngờ cậu chẳng thèm liếc lên sân khấu một cái?"
"…"
Dư Nặc vẫn chưa hoàn hồn, ảo não nói: "Mất mặt chết đi được."
"Mất mặt gì chứ." Phó Dĩ Đông an ủi cô: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Đúng lúc này, điện thoại Dư Nặc vang lên. Cô liếc màn hình hiển thị cuộc gọi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bắt máy.
Dư Qua: "Em đang ở đâu thế?"
Dư Nặc đáp lại hai tiếng, "Vừa rồi có chút chuyện, em đến tìm anh ngay đây."
"Vừa nãy em làm gì thế?"
Phòng nghỉ phía sau hậu trường có phát livestream, chắc hẳn Dư Qua đã thấy cô lên sân khấu tặng quà. Nghe giọng điệu này của anh ấy, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện giờ của Dư Qua, chắc chắn là đang nhíu mày, cực kỳ khó chịu.
Dư Nặc thuật lại tình hình khi nãy.
Sau khi cúp máy, Phó Dĩ Đông vặn nắp chai nước, uống một ngụm rồi hỏi: "Anh cậu à?"
Dư Nặc ừ một tiếng: "Tí nữa bọn họ sẽ đi ăn, cậu đi cùng tớ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!