Thần kinh Killer hơi thô, vừa chơi điện thoại vừa thuận miệng hỏi: "Conquer đang tán tỉnh ai đấy?"
"Chính là cô gái vừa dạy cậu nhảy đó."
Killer ồ một tiếng, ban đầu anh ấy cũng không để ý, nhưng rồi đột nhiên trợn tròn mắt, kinh ngạc: "Cô ấy á?!"
Van khó hiểu hỏi: "Cậu kích động gì thế?"
"Tôi có thể không kích động sao?!" Killer càng thêm kích động: "Cô ấy, các cậu có biết cô ấy là ai không?!"
"Ai?"
"Người nhà của Fish!"
"Ai cơ?"
"Fish! Fish của OG đó!"
"Cô ấy là gì của anh ta?"
"Người nhà!!"
"......"
Mọi người tiêu hóa thông tin mất hơn chục giây, rồi lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Trần Du Chinh.
Mặt Ultramam đầy vẻ không đồng tình: "Hay là chúng ta thôi đi? Làm người cũng phải có giới hạn chứ, nếu cậu cắm sừng Fish thì sau này còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới nữa?"
"...."
Killer quay sang hỏi người trong cuộc: "Sao cậu im lặng thế?"
Trần Du Chinh cười giễu: "Sao tôi phải nói chuyện với đám ngu ngốc các cậu chứ."
…
…
Quay phim đến tận một giờ sáng mới kết thúc, Dư Nặc chợt nhớ đến cuộc gọi của Dư Tương. Thứ Tư tuần sau là sinh nhật tám tuổi của Dư Trí Giang.
Mọi người thu dọn thiết bị ngoại vi, đi về phía bãi đỗ xe. Dư Nặc suy nghĩ một chút rồi gọi Dư Qua: "Anh."
Dư Qua cụp mắt, liếc cô: "Gì?"
Dư Nặc cân nhắc câu từ: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của em trai, dì và ba bảo chúng ta về ăn bữa cơm. Anh có thời gian không?"
Dư Qua cười giễu: "Sinh nhật của thằng tạp chủng đó thì liên quan gì đến chúng ta."
Dư Nặc không nói gì, lặng lẽ nhìn xuống chân.
Dư Qua chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Dạo này em có đến bệnh viện không?"
"Tuần trước em có đi."
"Bác sĩ nói sao?"
"Cũng tạm ổn, vẫn như trước thôi." Dư Nặc cười cười, chuyển đề tài: "Anh đừng lo, cứ tập trung luyện tập đi, sắp đến trận chung kết rồi. Nếu anh không muốn đi ăn cơm, mai em sẽ nói với ba."
"Em cũng đừng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!