Dư Qua bị Trần Du Chinh khiêu khích, giận quá hóa cười: "Liên quan gì đến cậu?"
Trần Du Chinh nhún vai, tay đút vào túi quần, vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn, không coi ai ra gì như trước, hờ hững nói: "Đừng kích động, tôi chỉ đoán bừa thôi."
"Không phải, không phải." Dư Nặc vội vàng trả lời trước khi Dư Qua lên tiếng: "Cậu hiểu lầm rồi."
Sắc mặt Dư Qua cực kỳ lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Dư Nặc bị nhìn chằm chằm thì vô thức ngậm miệng lại.
Do dự một chút, giọng nói của cô nhỏ dần, chột dạ lí nhí: "... Anh ấy là anh trai tôi."
Ánh mắt Dư Qua tối sầm lại, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng Dư Nặc hiểu rất rõ anh trai mình. Đây rõ ràng là dấu hiệu anh ấy sắp nổi giận.
Trong tình huống như thế này, Dư Nặc cũng có chút xấu hổ. Cô khẽ kéo vạt áo Dư Qua, đôi mắt đầy vẻ mong chờ, dùng ánh mắt cầu xin anh trai mình.
A Văn sợ bầu không khí trở nên quá căng thẳng, bèn ho khẽ hai tiếng rồi bước lên hòa giải: "Cậu là..." Anh ấy nhìn Trần Du Chinh, ngừng lại một chút rồi lịch sự nói: "Conquer phải không? Để tôi giới thiệu một chút nhé, tôi là A Văn, người đi rừng của OG. Cậu đừng để bụng nhé, Ngư Thần vốn vậy đấy, coi em gái như con ruột, hễ thấy có thằng con trai nào xuất hiện bên cạnh em ấy là lập tức xù lông ngay."
Trước thái độ lịch sự của A Văn, Trần Du Chinh khẽ cười.
Dù đã kiềm chế, nhưng trong cử chỉ vẫn thiếu đi vài phần chân thành: "Tôi không để ý đâu. Ngược lại là Fish ấy, có lẽ anh ấy đã hiểu lầm điều gì đó rồi."
Nói xong, Trần Du Chinh liếc nhìn Dư Nặc đang bị kéo sang một bên.
Cô cúi đầu, giả vờ nhìn xuống đất, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dư Qua, trông như một con vật nhỏ hiền lành.
Lúc anh đang nhìn Dư Nặc, Dư Qua cũng nhìn anh.
Trần Du Chinh "ồ" một tiếng, nhưng vừa định mở miệng thì bỗng dừng lại, phát hiện bản thân không biết tên cô. Nghĩ một lúc, anh chậm rãi nói: "Thích ăn cá...?"
Hả?
Dư Nặc ngẩng đầu.
Hai người chạm mắt nhau, cô thầm nghĩ.
Rõ ràng là "Cá thích ăn cơm" mà...
Cô lộ vẻ bối rối, ngón tay buông thõng bên người vô thức xoắn lại với nhau. Mọi động tác nhỏ nhặt đều rơi vào mắt anh. Trần Du Chinh khẽ cong môi, như cười như không.
Biểu cảm của mọi người trở nên đầy vi diệu.
Trần Du Chinh dời mắt đi, nhàn nhạt buông một câu: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Dư Nặc phản ứng chậm hơn nửa nhịp, khẽ gật đầu: "Ồ... Được, tạm biệt."
Sau khi Trần Du Chinh rời đi, A Văn không rõ tình hình, nói: "Em gái, anh có một câu hỏi."
Dư Nặc: "Gì ạ?"
"Sao em quen Conquer thế?"
"Không quen." Dư Nặc lắc đầu. "Em có một người bạn hâm mộ TG, lúc đi chơi từng gặp một lần."
Sắc mặt Dư Qua trầm xuống, chậm rãi hỏi: "Thế vừa rồi cậu ta kéo em làm gì?"
Dư Nặc nghĩ xem nên trả lời thế nào: "Chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!